Teya Salat
Tin nhan chuc mung ngay 8-3
Soạn : SMS 84282 gửi 6722
Tải miễn phí

Tên em là bệnh của anh

Năm đó, tình yêu của Hoài Nguyệt và Lỗ Phong thực sự có thể nói là phong hoa tuyết nguyệt. Chị cả chị hai trong phòng kí túc đều nói không ngờ con bé này không yêu thì thôi, đã yêu là làm người ta ghen tị, tìm được loại bạn trai xuân đạp thanh, hạ ngắm sen, thu buồn, gió đông thưởng tuyết, Valentine, Giáng sinh, Nguyên Tiêu, mùng tám tháng ba toàn bộ đều không bao giờ bỏ lỡ. Những bữa tối trong ánh nến bên bờ sông lãng mạn đến mức làm mọi người đỏ mắt. Nghe vậy trong lòng Hoài Nguyệt cảm thấy cực kì ngọt ngào, chỉ có chị ba Đặng Duyên Duyên không cho là đúng. 

Hoài Nguyệt là một cô bé đơn thuần, ở nhà là cục cưng của bố mẹ, ở kí túc là em út của mọi người, đến năm thứ ba đại học mới lần đầu tiên cầm tay một cậu bé, cậu bé đó đương nhiên chính là Lỗ Phong. Năm ấy, Hoài Nguyệt 21 tuổi, Lỗ Phong đã 27 rồi, rất lâu sau Hoài Nguyệt mới biết thực ra lúc 27 tuổi Lỗ Phong đã không thể được gọi là cậu bé rồi. 

Lỗ Phong đi tới đâu cũng là một viên kim cương lấp lánh, gia thế tốt, có bố mẹ đều là giảng viên đại học; học thức tốt, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ; nghề nghiệp tốt, làm luật sư tại một văn phòng luật sư nổi tiếng; ngoại hình tốt, tuyệt đối được coi là phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong. Nhờ có những ưu thế này, từ cấp ba hắn đã được vô số cô gái chủ động theo đuổi. Bố mẹ hắn, một người nghiên cứu văn học, một người nghiên cứu luật tố tụng dân sự, cả hai đều là người cực kì nghiêm túc, nhưng con trai họ lại có số đào hoa khiến giáo sư Tần, mẹ hắn ta cực kì đau đầu. Đúng lúc đó Hoài Nguyệt trùng hợp tìm tới cửa. 

Mục đích Hoài Nguyệt tìm giáo sư Tần cực kì rõ ràng. Học kì hai năm thứ ba, bạn bè ở kí túc suốt ngày bàn luận xem nên thi công chức hay thi lên cao học. Khoa tiếng Trung là một khoa đại chúng, không có ưu thế gì khi đi xin việc. Tính cách của Hoài Nguyệt trời sinh đã tùy tiện, cô cảm thấy mình không hợp làm một công chức quèn nên không dám lộn xộn gì trong một cơ quan nhà nước, nhưng xin vào các công ty thì phần lớn chỉ làm thư kí, học bao nhiêu năm văn học sử và phê bình văn học hoàn toàn uổng phí nên cô cũng không cam lòng. Vì vậy, cô quyết định chuẩn bị thi cao học. 

Dù làm bài tập hay viết tiểu luận, Hoài Nguyệt cũng luôn cố gắng hết sức, quả nhiên cô dần dần được giáo sư Tần để ý. Có lần Hoài Nguyệt ấp a ấp úng nói với giáo sư là mình muốn thi cao học, vì vậy khi giáo sư Tần mời các học viên cao học của mình ăn cơm đều thường gọi cô tới. Chính trong một bữa tiệc tại nhà mình, Lỗ Phong đã gặp và lập tức yêu Hoài Nguyệt. 

Đặng Duyên Duyên và Hoài Nguyệt nằm giường trên giường dưới. Khi Hoài Nguyệt rơi vào bể tình không tìm ra phương hướng, Đặng Duyên Duyên luôn cau mày cảnh báo cô không thể yêu luật sư được, nói các quý bà ra tòa li hôn thích nhất là quyến rũ các luật sư trẻ tuổi gian díu với mình. Bố Đặng Duyên Duyên chính là luật sư, sau khi ly hôn mẹ cô đã lấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên Đặng Duyên Duyên có thâm thù đại hận với cái nghề luật sư này. 

Khi đó, Hoài Nguyệt luôn vô tâm nói, Lỗ Phong nhà tớ sẽ không như vậy, anh ấy không thiếu tiền. Sau đó, cô mới biết câu này của mình buồn cười đến mức nào. Đàn ông không thiếu tiền mới đi tìm phụ nữ, mặc dù Lỗ Phong không đi tìm quý bà ly hôn nhưng chính xác là đã quyến rũ người phụ nữ khác. Người phụ nữ đó chạy tới nói với cô rằng đã có thai với chồng cô, nếu như ép cô ta phá thai thì cô ta sẽ cùng chết với em bé. 

Hoài Nguyệt không hề cho rằng cô ta sẽ tự sát thật, bởi vì người thật sự muốn tự tử thì sẽ không nói ra. Nhưng cô tâm tàn ý lạnh, Lỗ Phong quỳ trước mặt cô van xin hồi lâu nhưng cô vẫn quyết ý ly hôn. Năm đó cô 28 tuổi, con trai Đậu Đậu 3 tuổi. 

Hoài Nguyệt không phải người thành phố này, sau khi li hôn bố mẹ cô khuyên cô về quê làm lại từ đầu nhưng cô không nỡ Đậu Đậu, chỉ cần ở thành phố này thì ít nhất cũng có thể nhìn nó lớn lên. 

Đậu Đậu được xử cho Lỗ Phong nuôi, nhà họ Lỗ có một luật sư, còn có một thầy giáo của các luật sư, đương nhiên cô không thể tranh chấp được. Có điều cô cũng không muốn tranh giành, ân sư của mình nước mắt lưng tròng bế Đậu Đậu không chịu buông tay, là sinh viên cô còn có thể nói gì được? 

Lỗ Phong tự biết đuối lý, tất cả bất động sản và tiền mặt đều cho cô. Ban đầu, họ có một căn nhà liền kề ở ngoại thành, cuối tuần thỉnh thoảng đến nghỉ còn bình thường đều ở một căn hộ 150 mét vuông trong một tiểu khu đắt tiền tại trung tâm thành phố. Cô không nỡ bỏ căn nhà liền kề đó, rau dưa trước cửa sau nhà đều là tự tay cô trồng, vì vậy cô đã bán căn hộ chung cư, hoàn toàn vứt bỏ như giẻ rách. Trong căn hộ đó không biết từ bao giờ đã có mùi của người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ vậy cô đã cảm thấy buồn nôn. Sau khi biết việc này Lỗ Phong đã trắng mặt, biết rõ cô đã quyết ý không quay đầu lại. 

Hoài Nguyệt dùng số tiền bán căn hộ và thêm vào ít tiền mua hai căn hộ khác, một căn ở khu nhà mới xây tại phía tây thành phố, 120 mét vuông, vì đang là giai đoạn bất động sản đóng băng nên được giảm giá rất nhiều. Mấy năm nay cô chịu ảnh hưởng của Lỗ Phong rất nhiều, cho rằng gửi tiền vào ngân hàng là hành vi tự phá giá không thể tha thứ, chỉ có biến thành tài sản cố định mới là lựa chọn đầu tư tốt nhất. Có căn hộ này có thể cho thuê hoặc bán lại qua tay, luôn cảm thấy an tâm hơn để tiền chết trong ngân hàng. Bây giờ không giống trước kia, cô phải học cách kiếm tiền để lo nghĩ cho tương lai của Đậu Đậu. 

Một căn hộ khác là căn hộ cũ 80 mét vuông ở trung tâm thành phố, gần chỗ cô làm, quan trọng nhất là dưới lầu có xe buýt đi thẳng đến căn nhà liền kề. Khi lái xe, Hoài Nguyệt luôn thấy căng thẳng, cô là loại mọt sách thuần túy, tuy đã có bằng lái xe 3 năm nhưng số lần lái xe lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tính ra mấy năm nay Lỗ Phong cũng rất tốt với cô, tất cả quần áo từ trong ra ngoài của cô đều là hắn mua cho, đi đâu hắn cũng tự mình đưa đi. Lúc ly hôn, Lỗ Phong muốn cho cô cả chiếc xe nhưng Hoài Nguyệt không lấy, cô cảm thấy đi làm bằng xe buýt sẽ bớt lo hơn. 

"Có gì mà nuối tiếc chứ, cái loại cặn bã đó!" Đặng Duyên Duyên thất vọng giáo huấn cô, "Hoài Nguyệt, bây giờ bạn có tiền có nhà, làm lại từ đầu cho đàng hoàng, 28 tuổi còn chưa coi là muộn, còn có thể kén cá chọn canh". 

Đặng Duyên Duyên là đại mỹ nữ, ngũ quan đều có vẻ đẹp rất ngang tàng, hiện đang là một phóng viên đài truyền hình, thỉnh thoảng khuôn mặt này cũng xuất hiện chốc lát trên màn hình TV. Thương Hoài Nguyệt vẫn lấy làm lạ, với trình độ và sắc đẹp như cô ấy thì không phải không thể làm một người dẫn chương trình, vì sao lại làm cái nghề phóng viên không ai biết đến đó chứ. 

"Đồ ngốc, bạn cho rằng dựa vào ngoại hình tốt, khuôn mặt đẹp và trình độ học viên xuất sắc khoa tiếng Trung là có thể làm dẫn chương trình rồi à?" Đặng Duyên Duyên lại tỏ ra thờ ơ như không, "Phải có hậu thuẫn, nếu bạn được nhân vật nào trong đài hoặc cấp trên thích thì tự nhiên người ta sẽ phải nhường đường cho bạn, đáng tiếc là bà cô này khinh thường không thèm hầu hạ mấy lão già ra vẻ đạo mạo đó, bẩn chết đi được". 

Trong nội thành, Đặng Duyên Duyên có một căn hộ 100 mét vuông, đương nhiên là do bố cô mua cho. Cô tiêu tiền luôn luôn hoang phí, ở cương vị công việc như vậy mà bao giờ cũng phải mặc thật đẹp, trong tay cơ bản không có tích lũy gì. "Cũng là lần cuối cùng được bắt chẹt ông già rồi, vì vậy phải tàn nhẫn một chút". Cô lộ vẻ rất đắc ý nhưng sâu trong đáy mắt lại có vẻ đau lòng và bất đắc dĩ không che đậy được. 

Sau khi li hôn, Hoài Nguyệt sống rất có quy luật, thứ hai đến thứ sáu đi làm tại tòa soạn tạp chí, thứ 7 chủ nhật cách tuần đón Đậu Đậu về nhà liền kề, cuối tuần còn lại sẽ cùng mấy người bạn như Đặng Duyên Duyên dạo phố uống trà giết thời gian. Sau khi đã quen, cô cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng tự do thoải mái hơn trước kia nhiều. 

Đậu Đậu đi nhà trẻ loại trông giữ 24/24, buổi tối thứ sáu mới đón về nhà. Ba người lớn nhà họ Lỗ bình thường đều rất bận, cuối tuần đến phiên đón cháu về ông bà nội đều toàn tâm toàn ý chơi với cháu, cũng bắt Lỗ Phong dành thời gian cho con trai, điều này làm cô cảm thấy có chút an ủi. Cô sợ nhất là con sẽ bị ảnh hưởng về tâm lý vì bố mẹ li hôn, vì vậy lúc trước đã nhiều lần do dự, bây giờ xem ra để Lỗ Phong nuôi con cũng không có gì không tốt, ít nhất có thể ép Lỗ Phong tận trách nhiệm làm bố. Còn tương lai, đợi người phụ nữ nói rằng có thai kia sinh con rồi sẽ như thế nào cô cũng chẳng muốn suy nghĩ, cùng lắm đón Đậu Đậu về bên mình là được. Tình thương của mẹ bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều dành trọn cho con. 

Chắc người phụ nữ đó đã sinh rồi? Cô lạnh nhạt nghĩ. Mặc dù vì quan hệ của Đậu Đậu nên cô vẫn thường thường gặp mặt Lỗ Phong nhưng Lỗ Phong luôn rất cẩn thận không nhắc đến tên người phụ nữ đó, vẫn giọt nước không lọt như trước kia giấu cô trộm tình. 

Đậu Đậu chỉ về nhà bà nội, ngoài việc biết bố đã bỏ mẹ để lấy người khác thì thậm chí còn chưa từng thấy mặt người phụ nữ đó. Cô suy đoán có thể đây là một sự bồi thường của bố mẹ chồng khi lòng mang áy náy vì cô không hề tranh chấp. 

Không biết người phụ nữ đó sinh con trai hay con gái? Cô ngơ ngẩn cả người nhìn vườn hoa tràn đầy sức sống, sum sê cành lá. Lúc trước cô sinh Đậu Đậu, cửa cung chậm chạp không mở, đau suốt một ngày một đêm, dáng vẻ sốt ruột xót thương của Lỗ Phong đó vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt. Giờ đây, sự xót thương này lại dành cho một người khác rồi, nghĩ tới đây khóe mắt cô lại cay cay. 

"Mẹ, mẹ, mẹ lại lười nhác không làm rồi". Đậu Đậu không vui kéo góc áo cô, một đôi mắt to đen sẫm ngước lên nhìn cô, trên gương mặt trắng muốt có hai vết bùn nhàn nhạt. 

Hoài Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vội mở túi nhựa trên tay ra cười cười lấy lòng, nói: "Đậu Đậu xem này, mẹ hái được không ít rồi! Đã đủ chưa?" 

Thời gian sau li hôn, vì nhất thời chưa thể quen với cuộc sống mới, cô lại tập trung chăm sóc vườn hoa và rau dưa trên sân thượng. Sau tết, cô gieo đậu Hoà Lan và đậu tằm, đến mùng 1 tháng 5 đã bắt đầu kết quả, sau một tuần về, đã có rất nhiều quả nhìn rất vui mắt. 

Lúc loạt nhà liền kề ở khu vườn hoa Kim Đô bắt đầu bán ra đợt 2 thì bất động sản đang bắt đầu rơi vào thời kỳ thoái trào. Để thu hút người mua, nhà đầu tư đã thiết kế vườn hoa rộng 100 mét vuông tính cả tường vây. Mặc dù không thể so với những căn biệt thự với vườn hoa 300 mét vuông trong đợt bán đầu tiên nhưng trong thị trường bất động sản hiện nay những khu nhà liền kề có thể có vườn hoa độc lập như vậy còn đúng là hiếm thấy. 

Lúc họ mua ngôi nhà này Hoài Nguyệt đang có thai Đậu Đậu, Lỗ Phong nói bây giờ rau dưa nếu không có thuốc trừ sâu thì cũng có chất kích thích sinh trưởng quá tiêu chuẩn, sau này chúng ta sẽ trồng rau ở trong vườn này, bảo đảm cục cưng sẽ được ăn rau dưa an toàn nhất. Thế sự khó lường, khi chỉnh trang lắp đặt nhà cửa xong mới ở được một năm thì bố cục cưng đã tìm vui duyên mới rồi. 

Đậu Đậu đổ đậu trong túi nhựa của mình sang túi của mẹ, nhìn một chút rồi lắc đầu mẹ nói: "Cô giáo đã dạy tặng quà cho người khác thì phải hào phóng, vạn nhất nhà hàng xóm có rất nhiều người mà tặng ít thì có thể sẽ không đủ ăn". 

Hoài Nguyệt nhìn vẻ người lớn của con trai, cười nói: "Tốt, tốt, tốt, mẹ hái thêm ít nữa. Đậu Đậu khát không, đi uống nước nhé?" Thời tiết hôm nay nhiều mây, không nóng không lạnh, chính là khoảng thời gian đẹp cuối xuân đầu hạ. Cây quế và ngọc lan trong vườn nhẹ nhàng đung đưa theo gió, gió thổi dịu dàng đưa hương thơm từ xa tới, không biết hoa trong vườn nhà nào đã nở rộ. 

"Không khát. Đợi lát nữa hái đậu xong con muốn ăn kem". Đậu Đậu thừa cơ đưa ra yêu cầu. Nó không thích uống nước trắng, không phải hôm nay đã lao động sao, đương nhiên phải được khen thưởng. 

"Lạnh quá, mùa hè mới được ăn..." Hoài Nguyệt ngồi xuống khuyên con trai, nhưng thấy khát vọng lấp lánh trong đôi mắt to rất đẹp của con trai liền lập tức quang mũ cởi giáp: "Được rồi được rồi, ăn một cốc nhỏ thôi nhé!" 

Đậu Đậu vui vẻ cười, không quên nịnh mẹ: "Mẹ có mệt không? Có cần nghỉ một lát không?" 

"Mẹ không mệt, Đậu Đậu, chúng ta hái thêm một ít, tước xong cũng mang một ít cho ông bà nội được không?" Cô nhớ giáo sư Tần thích ăn nhất là đậu Hòa Lan non, mẹ chồng nàng dâu không thành nhưng tình nghĩa thầy trò dù sao vẫn còn. Ngày mai là lập hạ, theo phong tục ở thành phố này thì ngày lập hạ nên ăn các loại đậu. 

Giáo viên nhà trẻ giao bài tập về nhà cho các bạn nhỏ: Mang quà tới thăm hàng xóm. Trẻ em bao giờ cũng rất nghe lời cô giáo, buổi tối hôm qua Đậu Đậu cuộn tròn trong lòng cô thầm thì thảo luận với cô xem nên mang quà gì cho tốt, Hoài Nguyệt vắt óc suy nghĩ suốt đêm cuối cùng mới nhớ tới đậu tằm trong vườn vừa lúc được thu hoạch. 

Mặc dù cô đã ở đây hơn một năm nhưng bởi vì rất ít khi đến nên chỉ biết căn nhà phía tây vẫn còn để thô, có lẽ là đầu cơ chứ không ở. Căn nhà tiếp theo là của một đôi vợ chồng già, từ sau tết đến giờ hình như chưa tới đây lần nào. Căn nhà phía đông đã hoàn thiện xong hơn nửa năm mới có người đến ở, nữ chủ nhân lái một chiếc xe đua màu đỏ, tuổi cũng na ná như mình, có mấy lần đã đứng bên kia tường gật đầu chào hỏi. Đậu Đậu chắc chỉ có thể tới thăm nhà này. 

Vườn hoa nhà hàng xóm này cũng lắp cửa nhưng không khóa giống như nhà cô, Hoài Nguyệt dắt tay con trai đi vào. Khu vườn rõ ràng được kiến trúc sư thiết kế tỉ mỉ, có hòn non bộ, đủ loại bồn cảnh, chỉ nhìn qua đã có thể thấy là đắt tiền. Càng làm mọi người kinh ngạc là những tượng phật bằng đá trong sân, đứng ngồi nằm đều có, còn có tượng đồng nam đồng nữ, cả bậc cửa và kháo nhà đều là đồ cổ. Hoài Nguyệt nghĩ thầm không biết người sống ở nhà này giàu có đến mức nào, chỉ riêng những thứ ở ngoài cửa này đã không hề tầm thường rồi. 

Cô bế Đậu Đậu lên bấm chuông cửa, 4 giờ chiều, ngủ trưa chắc cũng dậy rồi đúng không? Trong lòng cô vẫn hơi thấp thỏm không yên. Người ở đây không giống trong nội thành, đa số đến đây đều là để nghỉ cuối tuần, ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Không có biện pháp, để giúp con trai hoàn thành bài tập thì mình cũng đành phải cố gắng vậy. 

Bấm chuông hồi lâu không thấy trả lời, khuôn mặt Đậu Đậu thất vọng xịu xuống, Hoài Nguyệt không nỡ nhìn, đặt con trai xuống đất dỗ dành: "Cô chủ nhà này không có nhà, mẹ dẫn con đi nhà khác vậy. Nhìn thấy chưa, ngôi nhà phía trước đó nhất định có người ở, con xem quần áo còn phơi bên ngoài kìa". Không tìm được láng giềng gần thì phải tìm láng giềng xa vậy. 

Hai mẹ con vừa xoay người, cánh cửa phía sau đã mở ra. 

"Hai người tìm ai?" Một người đàn ông xuất hiện phía sau cánh cửa. 

Cửa mở ra một nửa, một người đàn ông dáng người cao to xuất hiện. Khuôn mặt gầy gò, trắng xanh, ánh mắt lạnh như băng, "Hai người tìm ai?" Anh ta lạnh lùng hỏi, giọng nói nghe có vẻ khó chịu, lông mày cau lại. 

Nụ cười của Hoài Nguyệt bị sự lạnh lùng phát ra xung quanh người anh ta làm đông cứng, cô vô thức nhìn về phía sau anh ta. 

Bên trong tối om, hiển nhiên đã buông rèm cửa sổ rất dày. Người đàn ông này đứng trong một khoảng tối, không muốn bước ra một bước, dường như chuẩn bị đóng cửa lại bất cứ lúc nào. 

Hoài Nguyệt không phải loại người có thể nhanh chóng thân cận với người khác. Sau khi li hôn, cô lại càng nhát gan hơn rất nhiều, chỉ cần ánh mắt người khác hơi sắc bén một chút trong lòng cô đã cảm thấy hồi hộp. Cô từng cảm thán với Đặng Duyên Duyên, li hôn rồi mới biết cái lợi lớn nhất của kết hôn là làm người ta có thêm sức mạnh, bởi vì bất kể như thế nào thì cũng luôn có đường lui là ông xã mình. Bây giờ không còn đường lui, lần nào cũng là tử chiến đến cùng, có lúc sợ hãi đến mức run rẩy. 

Giống như bây giờ, người đàn ông đối diện âm trầm nhìn mình, làm cô chỉ muốn xoay người chạy mất. 

"Cháu chào chú, mẹ con cháu là hàng xóm của chú, hôm nay đến thăm chú và tặng quà cho chú". Đậu Đậu đứng ở ngoài cửa đưa chiếc túi nhựa đựng đầy đậu vào tay người đàn ông rồi ngẩng đầu cười tít mắt nhìn anh ta. "Cô giáo nói hàng xóm phải đoàn kết hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau. Chú, cháu bóc đậu giúp chú được không? Chỗ đậu này là cháu với mẹ vừa hái trong vườn, tươi ngon lắm". 

Bạn nhỏ Lỗ Đậu Đậu là học sinh được cô giáo yêu nhất ở nhà trẻ, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp. Mỗi lần có hoạt động chụp ảnh tập thể là Đậu Đậu luôn được xếp ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất, ngoại hình còn thu hút ánh mắt người khác hơn cả những cô bé xinh nhất trong lớp. 

Một em bé xinh xắn như ngọc không ngừng mỉm cười nhìn mình, còn nhất định phải nhét quà vào trong tay mình, Cơ Quân Đào không thể tiếp tục lạnh mặt nữa. Anh ta nhìn nhìn túi đậu trong tay mình, ánh mắt nghi hoặc chuyển từ người cậu bé sang người phụ nữ đối diện. 

Hoài Nguyệt vội kéo tay con trai lui lại một bước, chỉ chỉ vườn hoa nhà mình nói: "Chúng tôi ở ngay nhà bên cạnh, vì bài tập về nhà của con trai tôi nên hai mẹ con mới mạo muội đến quấy rầy anh. Cô giáo mầm non yêu cầu mỗi bạn nhỏ về nhà phải tới thăm một nhà hàng xóm, hơn nữa còn phải tặng một món quà có ý nghĩa. Chỗ đậu này là Đậu Đậu và tôi cùng trồng, là tấm lòng của cháu, hi vọng anh có thể nhận lấy". 

Hoài Nguyệt nói liền một hơi, gương mặt hơi đỏ. 

Người ở chỗ này không phải có tiền thì chính là có quyền, xách một túi đậu nhỏ đến tặng quà chắc cũng chỉ có hai mẹ con cô. Huống hồ lại còn gõ cửa mãi bắt người ta phải ra mở cửa, mặc dù là 4 giờ chiều nhưng ai biết người ta có bị quấy rầy hay không. Trước kia lúc mình và Lỗ Phong như keo như sơn cũng ghét nhất là bị những người không biết điều tới quấy rầy. 

Người đàn ông trước mặt này rõ ràng là đã rất tức giận. Thương Hoài Nguyệt bất an giải thích: "Trẻ con nghe lời cô giáo nhất, từ hôm qua cháu đã nhất định muốn hoàn thành bài tập này, vì hai nhà bên cạnh không có người ở cho nên mới quấy rầy anh, rất xin lỗi". 

Cơ Quân Đào nhìn người mẹ với vẻ mặt xin lỗi và cậu con trai với vẻ mặt chờ đợi. Anh ta có thể thấy người mẹ trẻ tuổi này hơi căng thẳng, có thể là bị thái độ của mình vừa rồi làm sợ, bàn tay cầm tay con trai rất chặt. Anh ta hơi dịu sắc mặt, mở rộng cửa ra nói với hai mẹ con này: "Mời vào!" 

Hoài Nguyệt không ngờ anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, nên cảm thấy chần chừ. 

Thực ra người đàn ông này có ngoại hình cực kì anh tuấn, mọi đường nét trên gương mặt đều rất nho nhã, nhưng sắc mặt tái nhợt đến mức như người bệnh. Điều này làm cho đôi mắt đen của anh ta trở nên cực kì rõ ràng, sống mũi rất cao, rất thẳng, hai má xương xương khiến người khác cảm thấy anh ta rất cao ngạo. Hai hàng lông mày không thưa không dày vẫn hơi nhíu lại. Cô để ý đến bàn tay anh ta đang nắm đấm cửa, thon dài sạch sẽ. Có rất ít đàn ông có một đôi tay đẹp như vậy, nhưng màu da trên tay hầu như trong suốt, gần như có thể nhìn rõ cả mạch máu, hiển nhiên đó là một đôi tay đã rất lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời. 

Hoài Nguyệt có một loại trực giác rất không tốt, cô luôn cảm thấy người đàn ông này có vấn đề gì đó, có một loại hơi thở nguy hiểm bao quanh người anh ta làm người khác cảm thấy bất an. Cô liếc mắt nhìn anh ta rất nhanh, anh ta vẫn cứ đứng trong bóng tối, hình như đang nhìn cô và Đậu Đậu nhưng lại hình như không phải. 

Trong lòng Hoài Nguyệt chợt run lên, rốt cục cô đã phát hiện anh ta có vấn đề ở đâu. Mắt, không sai, đôi mắt người đàn ông này cực kì trống rỗng. 

Hốc mắt anh ta sâu hơn người bình thường, có một vài đặc thù của con lai. Nếu chỉ nhìn qua thì người có đôi mắt này có đi làm người mẫu quảng cáo kính mắt cũng không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt lại vô hồn. Trước kia nhờ biên tập một bài phỏng vấn chuyên gia khoa thần kinh, Thương Hoài Nguyệt mới có không ít tư liệu trong lĩnh vực này. Mặc dù cô không muốn chụp mũ người khác nhưng người đàn ông này khiến cô có một cảm giác quá không bình thường. 

Người đàn ông này cao khoảng mét tám, mặc dù gầy nhưng khung người rất cao ráo, đối phó với một phụ nữ và một em bé trói gà không chặt tuyệt đối không có vấn đề gì. Cứ coi như là thần kinh mình quá nhạy cảm thì cô cũng không dám mạo hiểm như vậy. Cô cầm chặt tay Đậu Đậu, cố gắng làm bộ điềm nhiên như không nói: "Quấy rầy anh nhiều rồi, thôi mẹ con tôi không vào đâu". 

"Không sao mà. Bạn nhỏ vào đi!" Cơ Quân Đào xoay người đi vào nhà kéo rèm cửa sổ ra, trong nhà lập tức sáng ngời. 

Đậu Đậu mừng rỡ ngẩng đầu nhìn nhìn mẹ. Hoài Nguyệt vội cúi người giữ con lại, nói: "Đậu Đậu, chú ấy còn có việc, chúng ta đã tặng quà xong rồi, mẹ con mình về thôi". 

"Không được, con còn muốn chú ấy viết cho con một tấm thẻ tình bạn nữa. Cô giáo bảo bạn nào nhận được thẻ tình bạn mới được phát phiếu bé ngoan". Đậu Đậu ghé vào tai mẹ nói nhỏ, "Mẹ, hình như chú ấy không vui vẻ lắm, chúng ta bóc đậu giúp chú ấy thì chú ấy sẽ viết thẻ tình bạn cho con đúng không?" 

Hoài Nguyệt cực kì do dự nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng của con trai. 

"Chú ơi, dép lê ở đâu?" Đậu Đậu đứng ngoài cửa thò đầu vào trong lớn tiếng hỏi. 

"Không cần thay giầy, cứ đi thẳng vào". Giọng nói của Cơ Quân Đào lại ấm hơn một chút, anh ta thích những người lễ phép. 

Đậu Đậu cố gắng kéo tay mẹ đi vào trong. Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút, cánh cửa vẫn ở trạng thái nửa mở. 

Kết cấu căn nhà liền kề này mặc dù giống căn nhà của Hoài Nguyệt như đúc nhưng cảm giác bên trong lại hoàn toàn bất đồng. Cả căn nhà được bài trí theo phong cách của thế gia vọng tộc, rõ ràng cao hơn căn nhà của cô không chỉ một cấp bậc. Đương nhiên nơi này là một tiểu khu cao cấp, cho dù có cái nhà bằng vàng thỏi cũng không làm người ta bất ngờ. 

Phía trên sofa là một bức tranh sơn thủy Trung Quốc. Trong lĩnh vực này, Hoài Nguyệt dốt đặc cán mai, nhìn màu sắc đã hơi ố vàng cô chỉ đoán rằng là thời kì Minh Thanh hoặc có thể sớm hơn. Bây giờ cô không có tâm tư đánh giá nội thất nhà người ta, thấy người đàn ông đó đặt túi đậu xuống cạnh sofa rồi xoay người vào bếp, cô không tiện đi theo nên kéo Đậu Đậu đứng ở giữa phòng khách, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trên bàn. 

Trên bàn trà có một cốc nước vẫn còn đầy, rõ ràng là chưa uống chút nào. 

Bên cạnh cốc nước là hai lọ thuốc, trong đó có một lọ đã mở nắp đổ xuống mặt bàn. Những viên thuốc màu trắng rơi vãi từ trên bàn xuống dưới đất, có đến mấy chục viên. Có thể là chủ nhân vừa định uống thuốc thì bị cô và Đậu Đậu quấy rầy. 

Hoài Nguyệt nhìn thoáng qua rồi lập tức giật mình. Tình cờ là cô cũng biết hai lọ thuốc này, một lọ gọi là Bách Ưu Giải, thuốc nhập khẩu chuyên trị bệnh trầm cảm, vị chuyên gia khoa thần kinh đó đã từng đưa cho cô xem. Còn lọ thuốc bị đổ là loại Thư Lạc An Định rất thường gặp, đóng lọ 100 viên, mỗi lúc cô mất ngủ cũng thường uống một viên thuốc này. 

Trái tim Hoài Nguyệt đập thình thịch không thể khống chế được. 

Thảo nào người này mãi không ra mở cửa như vậy, trước lúc họ bấm chuông cửa thì người đàn ông này đang định làm gì trong phòng? Nhiều thuốc ngủ như vậy, anh ta định tự tử sao? 

Cô nhớ tới ánh mắt trống rỗng vô hồn của anh ta, không trách được mình lại cảm thấy căng thẳng, thì ra là bệnh trầm cảm. Sự hờ hững trong mắt người đàn ông đó làm cô bất an. Sống không vui chết không sợ, đây là một loại trạng thái cực kỳ không ổn. 

Trong đầu Hoài Nguyệt nhanh chóng hiện lên nội dung cuộc phỏng vấn lần trước. Nếu như không gặp ánh mặt trời trong thời gian dài thì bệnh tình của người bệnh trầm cảm sẽ nặng hơn, mà thành phố này đã liên tục có mưa hơn nửa tháng, hai ngày nay mới chuyển sang trời nhiều mây, như vậy bệnh tình sẽ trầm trọng hơn. Lúc người bệnh trầm cảm ở một mình thì càng nguy hiểm, nếu có người ở bên cạnh khuyên giải sẽ tốt hơn nhiều. Chuyên gia đã nói, phương pháp trị liệu tốt nhất đối với người mắc bệnh trầm cảm chính là có người nhà hoặc bạn bè ở bên cạnh họ trò chuyện, giải trừ tâm tình tự kỉ của họ. 

Đến bây giờ cô còn không nhìn thấy người phụ nữ lái xe đua màu đỏ kia, chắc là có việc phải ra ngoài. Mặc dù cô và người phụ nữ đó chỉ là sơ giao nhưng cô vẫn có ấn tượng không tồi với cô ta, có vẻ tính tình cô ta rất cởi mở. Hoài Nguyệt nghĩ mình nên để ý đến người đàn ông này giúp cô ta, ít nhất trước khi nữ chủ nhân về cô sẽ không thể để anh ta xảy ra chuyện. 

Cơ Quân Đào cầm hai chiếc rổ nhựa từ phòng bếp đi ra thấy hai mẹ con này đang ngoan ngoãn đứng ở chính giữa phòng khách. Cậu bé đó tò mò đánh giá bài trí trong phòng, một đôi mắt to đen láy chớp chớp cực kì đáng yêu, còn người mẹ kia thì ngẩn người nhìn chằm chằm lọ thuốc trên bàn trà. Nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô ta bối rối ngẩng đầu lên. 

"Trong phòng bếp không có chỗ ngồi, tước đậu ở ngoài này cũng được". Cơ Quân Đào đặt rổ nhựa xuống bên cạnh sofa rồi lại xoay người lấy một chiếc ghế nhỏ tới cho Đậu Đậu. 

Đậu Đậu cực kì vui vẻ cảm ơn anh ta rồi lập tức ngồi xuống không hề xa lạ. Cậu bé nói với Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào: "Mẹ, chú, hai người cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng bóc đậu". 

Cơ Quân Đào ngẩn người. Anh ta chỉ muốn đáp ứng nguyện vọng của cậu bạn nhỏ, không ngờ chính mình cũng phải làm việc. Lại nghĩ tiếp, hai mẹ con vui vẻ chạy tới tặng quà mà mình không hề tỏ ra biết ơn chút nào thì thật sự khó có thể chấp nhận. Mặc dù cực kì không muốn nhưng anh ta cũng miễn cưỡng ngồi xuống sofa, vừa ra hiệu cho Hoài Nguyệt ngồi xuống vừa hỏi Đậu Đậu: "Bạn nhỏ mấy tuổi rồi?" 

"4 tuổi". Đậu Đậu giơ 4 ngón tay lên lắc lư, nói: "Cháu học lớp mẫu giáo bé ở nhà trẻ Nam Sơn". 

"Ờ". Cơ Quân Đào gật đầu. Vỏ đậu tằm khá dày nên anh ta dùng ngón tay cái bóp cho nứt ra rồi mới bóc được, tương đối vất vả. 

Hoài Nguyệt cảm thấy tình cảnh bây giờ hết sức kỳ lạ. 

Mình và con trai tùy tiện xông vào trong nhà một người lạ, người lạ này rất có thể là có vấn đề về tinh thần, rất có thể đang chuẩn bị kết thúc cuộc đời của chính mình, bây giờ người đó lại cùng hai mẹ con cô ngồi bóc đậu. 

Nước chảy ra từ vỏ đậu tằm tươi sẽ nhuộm đen ngón tay, Hoài Nguyệt nghĩ vậy rồi ngồi xuống làm mẫu, nói: "Bóp như vậy sẽ làm đau đầu ngón tay, chỉ cần vặn là được rồi, hạt đậu sẽ tự bắn ra ngoài". Cô rất kinh ngạc khi thấy trong thời khắc đang thấp thỏm như vậy mà mình lại nghĩ rằng để cho đôi tay cực kì tinh tế này phải bóc đậu là một việc không thể chấp nhận được. Không lẽ tinh thần mình cũng bắt đầu bất bình thường rồi? 

Vì cái phiếu bé ngoan của mình, Đậu Đậu một lòng muốn lấy lòng Cơ Quân Đào, vì vậy cậu bé vội vàng ngồi lại gần anh ta, nói, "Chú nhìn này, dễ bóc lắm mà". Cậu bé mới bóc được có mấy quả mà ngón tay mũm mĩm đã hơi đen lại rồi. 

Cơ Quân Đào gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. Đầu óc mình nhất định là hỏng IC rồi, anh ta nghĩ, vì bận công việc nên từ khi chuyển tới đây anh ta gần như không hề bước ra khỏi cửa, vậy mà hôm nay lại để cho người lạ vào nhà, còn cùng bóc đậu với người ta nữa. Từ nhỏ đến lớn, anh ta đều chưa bao giờ phải bóc đậu. 

Thấy anh ta yên lặng không nói gì, Hoài Nguyệt nghĩ thầm, có lẽ anh ta vẫn đang chìm đắm trong thế giới tự kỉ của mình. Cô vừa mong mỏi người phụ nữ lái xe đua màu đỏ về sớm một chút vừa nghĩ cách tìm đề tài phân tán sự chú ý của anh ta. 

"Bạn nhỏ tên là gì?" Cơ Quân Đào chủ động hỏi. 

"Cháu tên là Lỗ Hãn Thần, mọi người đều gọi cháu là Đậu Đậu. Còn chú?" Đậu Đậu là một em bé rất dễ gần, hơn nữa cũng rất giỏi bắt chuyện. 

"Chú họ Cơ", Cơ Quân Đào mỉm cười nói: "Chị Lỗ, con trai chị rất đáng yêu". 

"Tôi họ Thương". Thương Hoài Nguyệt cải chính theo thói quen. Cô sớm đã không còn là bà Lỗ rồi, bà Lỗ bây giờ là một người khác. 

"Ờ", Cơ Quân Đào thờ ơ đáp. "Tôi vừa đến đây không lâu, còn chưa quen biết mọi người". 

Hoài Nguyệt nghĩ thầm với tình tình lạnh như băng này của anh ta, nếu mẹ con cô không mặt dày tự tìm tới cửa như vậy thì có khi ở đây mười năm anh ta cũng sẽ không quen ai cả. Mới chuyển tới đây? Chẳng lẽ lại là một người chủ khác rồi? Người phụ nữ lái xe đua kia đã bán lại căn nhà này cho anh ta sao? Cô ta cũng mới chuyển đến không lâu mà, thật sự là hơi đáng tiếc. 

Thấy trong nhà không có ai khác, cô lại cảm thấy sốt ruột. Người nhà anh ta đâu? Cô và Đậu Đậu không thể trông coi anh ta mãi được. Cô đành phải tiếp chủ đề của anh ta: "Nơi này hơi xa nội thành cho nên rất nhiều hộ gia đình cuối tuần mới đến đây nghỉ. Thực ra mọi người ở đây cũng không quen biết nhau lắm". 

"Nhà chú có bạn nhỏ không?" Đậu Đậu hỏi. 

Nghe vậy, Hoài Nguyệt âm thầm vui vẻ, nhân tiện có thể hỏi thăm xem người nhà anh ta đâu, bao giờ về, cậu con trai này đúng là quá hợp ý mình rồi. 

"Không có. Trong nhà chú chỉ có một cô, cô ấy đến bệnh viện thú cưng khám cho con chó của cô ấy rồi, mấy hôm nay con chó con của cô ấy chán ăn". Cơ Quân Đào kiên nhẫn đáp, đây là em bé xinh đẹp nhất anh ta từng nhìn thấy, ngoại hình rất giống mẹ nhưng vẫn không mất phong độ của một cậu bé. Có thể thấy bố cậu bé này nhất định cũng là một người đàn ông đẹp trai. 

Đến bệnh viện thú cưng chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hoài Nguyệt thở phào, lại thấy con trai hỏi: "Chó con cũng bị sốt nhiệt à? Mẹ cháu bảo ngày mai sẽ nấu cơm đen, Đậu Đậu ăn cơm đen sẽ không bị sốt nhiệt, hay là cũng cho chó con ăn một chút?" 

Hoài Nguyệt thấy người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc liền vội giải thích: "Đây là một phong tục, nếu ngày lập hạ ăn một chút cơm đen thì trẻ con sẽ không bị sốt nhiệt, cũng sẽ không bị muỗi đốt. Ngày mai là lập hạ, các hiệu bánh bên ngoài có bán bánh cơm đen nhưng tiếc rằng đều là đồ ngọt, Đậu Đậu không thích ăn. Tôi sẽ làm chút cơm mặn cho cháu ăn". 

Cơ Quân Đào ờ một tiếng, "Tôi không biết còn có phong tục như vậy, cơm đen là cái gì?" 

"Chính là cơm màu rất đen", Đậu Đậu nói, "Chú ơi, cháu kể cho chú nghe chuyện cơm đen nhé!" 

Cơ Quân Đào còn chưa kịp trả lời thì Lỗ Đậu Đậu đang cực kì muốn thể hiện đã đứng lên: "Ngày xưa có một bà già rất thích ăn ngỗng nướng, mỗi lần muốn ăn thịt ngỗng bà lại để những tấm sắt nung đỏ trên mặt đất trong ngõ nhỏ, hai đầu ngõ một đầu đặt bát xì dầu, đầu kia đặt bát dấm thơm, sau đó đuổi ngỗng vào trong ngõ. Con ngỗng trắng đáng thương vừa bỏng vừa khát cứ chạy từ đầu này sang đầu kia, chạy đến đầu này uống một ngụm xì dầu, chạy đến đầu kia uống ngụm dấm thơm, chỉ chốc lát sau đã trở thành ngỗng nướng. Sau khi bà già đó chết, Diêm vương bắt bà ấy xuống địa ngục. Biết mẹ đang phải chịu khổ dưới âm phủ, con trai bà là hòa thượng Mục Liên thường đưa cơm cho mẹ ăn, nhưng mỗi lần đưa đi đều bị rất nhiều tiểu quỷ cướp sạch, mẹ ông ấy dường như không bao giờ được ăn. Mục Liên liền lên trên núi hái lá cơm đen về giã lấy nước đen rồi dùng nước đó nấu cơm mang đi. Tiểu quỷ dưới âm phủ vừa thấy cơm màu đen liền nghĩ rằng là thứ không tốt nên không dám ăn nên mẹ ông ấy mới không bị đói nữa. Đây chính là truyền thuyết cơm đen, cho nên cơm đen cũng là cơm của người con hiếu thảo". 

Chuyện này Hoài Nguyệt đã kể cho cậu bé nghe rất nhiều lần, Đậu Đậu đã thuộc làu nên kể lại rất trôi chảy không hề vấp váp chút nào. 

Cơ Quân Đào rất ít tiếp xúc với trẻ con nên anh ta rất ngạc nhiên khi thấy một em bé lại nói năng trôi chảy đến vậy. Thực ra là anh ta không hiểu tình hình xã hội, bây giờ trẻ con đi mẫu giáo đứa nào cũng biết kể chuyện. Lỗ Đậu Đậu có một người mẹ là thạc sĩ nghiên cứu văn học, có một ông bố là luật sư, chỉ tính riêng gien di truyền đã đủ để cậu bé trở nên nổi bật trong đám bạn rồi. 

Đậu Đậu đắc ý nhìn ánh mắt tán thưởng của Cơ Quân Đào, xua tay nói rất có phong độ: "Còn muốn nghe nữa không?" 

Cơ Quân Đào bị dáng vẻ của cậu bé chọc cười, gật đầu. 

Vậy là Đậu Đậu kể hết chuyện này đến chuyện khác. Đến tận lúc có tiếng xe hơi vang lên ngoài cửa, Hoài Nguyệt mới dắt tay Đậu Đậu đứng dậy ra về. 

Những viên thuốc rơi vãi đã được nhặt lên, người đàn ông trước mặt cũng dần dần trở nên vui vẻ. Cô lén thở phào nhẹ nhõm, vì mình, vì con trai, cũng vì người đàn ông này. 

Cơ Quân Dã cầm lọ thuốc Bách Ưu Giải trên bàn trà lên cau mày hỏi: "Anh, anh vẫn còn uống thuốc này à?" 

Cơ Quân Đào ngồi trên sofa chơi với Leshy. Leshy là một con chó chăn cừu, sau khi xem bộ phim truyền hình "Chú chó Leshy" Cơ Quân Dã cứ nhớ mãi không quên, quả thực có thể gọi là quên ăn quên uống, sau đó trăm cay nghìn đắng tìm được một con hầu như giống trong phim như đúc không biết từ đâu ra, ngay cả tên cũng không muốn thay đổi. Hai ngày trước, Leshy bỗng dưng chán ăn, Cơ Quân Dã sốt ruột đến mức vội vã đưa đến bệnh viện thú cưng, sau vài ngày cuối cùng cũng đỡ hơn một chút. 

"Hai ngày trước dọn dẹp lại đồ đạc phát hiện còn có một lọ nên tiện tay để ở đây. Leshy, ném cái này vào thùng rác!" Cơ Quân Đào vỗ vỗ đầu Leshy, Leshy gặm lấy lọ thuốc vội vàng chạy vào trong bếp. 

Cơ Quân Dã nhìn bóng lưng Leshy với vẻ vô cùng cưng chiều, nói: "Thằng bé này thật là ngoan". 

Cơ Quân Đào đột nhiên nhớ tới cậu bé hôm qua đến nhà mình, thuận miệng nói: "Đáng tiếc là không biết nói, trẻ con bây giờ mồm mép tốt lắm". 

Cơ Quân Dã không vui lườm anh trai: "Leshy của chúng ta cũng biết nói, anh nghe không hiểu mà thôi. Hai ngày trước, nó còn nói với em là nó nhớ anh, sống chết bắt em phải dẫn nó đến thăm anh. Anh không được ghét nó, nó còn đang bị ốm đấy, hôm nay cũng không ăn được mấy". 

Leshy chạy về nằm cuộn tròn trong lòng Cơ Quân Dã, Cơ Quân Dã hớn hở mặt mày ôm đầu nó dựa vào sofa. "Anh, đậu hôm qua ăn ngon thật, đây là lần đầu tiên em được ăn đậu do chính tay anh bóc đấy. Hay là em lại đi mua một ít nữa để trưa nay chúng ta nấu ăn, A Thích đã mua được kha khá rượu Thổ Thiêu từ dưới quê, uống vào thì ổn lắm". 

Cơ Quân Đào lắc đầu: "Em cũng biết tửu lượng của anh rất kém mà, rượu đó để em với A Thích uống đi. Đậu hôm qua là do bà Lỗ hái nên mới tươi thế, mua về chưa chắc mùi vị đã ngon như vậy, thôi đừng mua nữa". Anh ta nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chan hòa, bây giờ cậu bé xinh đẹp kia chắc là đang đá bóng trên bãi cỏ. 

Cơ Quân Dã a một tiếng, nói: "Hay là chúng ta cũng trồng một ít rau trong vườn, em thấy không ít người ở đây đều trồng rau trong vườn hoa, có nhà còn trồng cả ngô, thân cây cao bằng cả thân người, thú vị thật". 

Cơ Quân Đào liếc mắt nhìn cô, cái cô em gái này đã 30 tuổi rồi mà tính nết vẫn còn như trẻ con, từng làm không ít chuyện bồng bột. Mấy năm nay, cô hết chăm sóc mẹ lại đến chăm sóc mình nên đã lỡ thanh xuân. Làm anh trai, anh ta luôn cảm thấy có lỗi, bây giờ cũng đến lúc để cô lập gia đình sinh em bé rồi. 

"Tiểu Dã, năm nay em với A Thích cưới nhau đi, A Thích đã 37 tuổi rồi, mặc dù nó không nỡ giục em nhưng bố mẹ nó nhất định là sốt ruột lắm". 

Cơ Quân Dã sửng sốt, cười nói: "Tại sao lại nhớ đến chuyện này, không phải ngày nào em cũng ở bên anh ấy à? Cưới hay không thì cũng có gì khác nhau. Còn anh thì sao? Định cô đơn tới khi nào?" 

Cơ Quân Đào sợ nhất là em gái nói chuyện này nên vội chuyển chủ đề: "Hôm nay là lập hạ đấy biết không?" 

"Không biết, có vấn đề gì đáng chú ý à?" Cơ Quân Dã tùy tiện gác chân lên trên bàn trà, khi thấy Cơ Quân Đào cau mày thì vội co lại trên sofa. Cô ít hơn Cơ Quân Đào 5 tuổi. Mặc dù việc lớn việc nhỏ trong nhà hay ở phòng triển lãm tranh đều do cô lo liệu nhưng trước mặt anh trai cô vẫn không dám quá mức xấc xược. Cơ Quân Đào không thích người có hành vi phóng đãng, cho rằng nghệ thuật là thứ ngấm vào xương cốt, không cần người nghệ sĩ phải cố tình tạo nên. 

"Nghe nói phải ăn cơm đen". Cơ Quân Đào nói, nhớ lại vẻ nghiêm trang của Đậu Đậu lúc kể chuyện, khóe miệng hơi cong lên, "Cơm hiếu thảo do hòa thượng Mục Liên, đệ tử của Như Lai phát minh ra". 

"Ngon không?" Cơ Quân Dã cảm thấy hứng thú, "Trưa nay chúng ta ăn cơm đó nhé. Em cũng ăn chán thức ăn ở mấy nhà hàng gần đây rồi, bây giờ anh thường xuyên ở đây, em nghĩ phải thuê một người giúp việc đến nấu cơm cho anh mới được". 

"Ăn cơm không phải việc lớn gì, không cần phiền phức như vậy. Anh không quen thấy trong nhà có thêm người lạ, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp làm vệ sinh nhà cửa đã làm anh thấy rất phiền rồi", Cơ Quân Đào nói: "Cơm đen thì chắc nhà hàng không có, trong cửa hàng bánh có bán cơm đen ngọt, em muốn ăn thử thì đi mà mua". 

Cơ Quân Dã nhụt chí lắc đầu, "Thôi, những thứ ngọt thì mùi vị như nhau cả, em không thích ăn. Có điều tại sao anh lại biết những điều này? Dường như nhà chúng ta chưa ăn bao giờ mà". Bà ngoại họ là người Pháp, mẹ là Hoa kiều, thư pháp hội họa đều rất sành sỏi nhưng ăn uống lại rất nặng phong cách phương Tây, ở nhà ăn cơm Tây còn nhiều hơn cơm Tàu. Vì thế, người thích uống rượu Thổ Thiêu như cô hoàn toàn là loại lập dị trong nhà. 

"Hôm qua bà Lỗ nói hôm nay sẽ làm cơm mặn cho con trai ăn, nói ăn cơm đen sẽ không sợ muỗi đốt, ăn uống cũng sẽ tốt hơn một chút". Hôm qua Cơ Quân Đào vừa hoàn thành một tác phẩm lớn, thân thể hơi mệt mỏi, chẳng mấy khi có thời gian nói chuyện thoải mái với em gái như vậy. 

"Ăn uống tốt hơn à?" Mắt Cơ Quân Dã sáng lên, vừa vuốt lông Leshy vừa hỏi, "Trong đó có thảo dược gì không?" 

"Không biết lá cơm đen có phải thảo dược không". Cho dù là thảo dược nhưng ăn có một chút như vậy chẳng lẽ lại có tác dụng cả mùa hè? Cơ Quân Đào chẳng muốn nói những chuyện này với em gái, tự nhiên lại tin tưởng vào phong tục tập quán như vậy, thật không biết là cô không có đầu óc hay là lo cho chó quá mà không để ý nữa". 

Đương nhiên Cơ Quân Dã không biết anh trai mình đang nghĩ gì, cái khó ló cái khôn, nói: "Anh, hôm qua người ta đến thăm mình, hôm nay có phải chúng ta cũng nên tới thăm đáp lễ không? Có qua có lại mà, kiếm thứ gì đó cho trẻ con chơi, tốt nhất là xin được ít cơm đen của bà Lỗ, em thấy Leshy của chúng ta cũng sốt nhiệt rồi". 

Cơ Quân Đào buồn cười liếc mắt nhìn cô. Cơ Quân Dã hậm hực, suy nghĩ một chút rồi quyết định đến vườn hoa thử vận may. Hôm qua lúc về nhà, cô nhìn thấy bóng lưng hai mẹ con đó. Cô đã gặp người phụ nữ hai ba lần, lần nào cũng là cách bức tường thấp ngăn vườn hoa. Cô ấy chỉ cười nhẹ nhàng, nhìn trẻ trung như một sinh viên vừa tốt nghiệp, không ngờ con trai đã lớn như vậy rồi. 

Vườn hoa bên kia không có người, Cơ Quân Dã hơi thất vọng, xem ra Leshy bảo bối của cô không ăn được cơm đen rồi. 

Cô đẩy cửa vườn hoa đi ra, trên đường nhỏ cũng không có một bóng người. Khu nhà liền kề này chỉ có một nửa là có người ở thực sự, còn một nửa khác đa số là đầu cơ bán lại, có rất nhiều nhà đã hoàn thiện rồi mà quanh năm không thấy chủ nhân. Mức độ xanh hoá của tiểu khu rất tốt, ven đường rực rỡ hoa cỏ, quanh một số nhà có trồng những khóm trúc, thủy tiên trong hồ sen đã bắt đầu ra nụ. Khu nhà Kim Đô bán ra đợt hai này là do một văn phòng thiết kế của bạn cô thiết kế, lúc đầu cũng vì được người bạn đó giới thiệu nên cô mới mua căn nhà này cho anh trai. 

Cô đi ra cổng chính của tiểu khu, ở đó có một siêu thị, cô muốn đi mua ít rau. Tay nghề nấu ăn của Cơ Quân Dã vẫn thường bị A Thích cười chê nhưng có lúc cô vẫn không nhịn được muốn nấu nướng cho anh trai ăn, đương nhiên mùi vị thường rất tệ. Từ khi mẹ qua đời, vì bố theo phật môn làm đệ tử tục gia quanh năm vân du bên ngoài nên cũng chỉ có cách đó cô mới giúp anh trai có được một chút cảm giác của nhà. 

Cho dù Cơ Quân Đào hơn cô nhiều tuổi như vậy nhưng Cơ Quân Dã luôn cảm thấy anh ta chẳng khác gì một đứa trẻ. Bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, nếu mẹ không qua đời anh ta cũng sẽ không mắc bệnh trầm cảm. 

Các cậu sợ anh ta đi vào vết xe đổ của mẹ nên đã kiên quyết đòi đưa anh ta ra nước ngoài trị liệu. Quá trình trị liệu có kết quả rất tốt, hơn một năm sau khi ổn định, anh mới về nước. 

Trước khi bị bệnh, bên cạnh anh trai có vô số người theo đuổi nhưng anh ấy không muốn chơi bời qua quýt, sau khi bị bệnh lại càng không có hứng thú với bất kì ai. Mặc dù A Thích đã cam đoan với cô bây giờ không cần phải lo lắng cho trạng thái tinh thần của anh trai cô nữa nhưng ngày nào anh ấy còn chưa chịu gần gũi phụ nữ thì ngày đó Cơ Quân Dã vẫn cảm thấy anh chưa thoát khỏi được bóng tối do mẹ tự tử để lại. 

Mẫn cảm, Cơ Quân Dã nhẹ nhàng thở dài, nếu như không mẫn cảm thì đã không thể thành hoạ sĩ. Giống như cô, ngày nào cũng xem tranh bán tranh nhưng lại không vẽ nổi lấy một bức, chẳng giống con gái của bố mình chút nào. 

"Mẹ, mẹ xem kìa, ở đây có một con ếch". Một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên từ phía chiếc cầu trên hồ sen. 

Cơ Quân Dã lập tức đi qua bóng cây về phía đó, chỉ thấy một cậu bé ngồi trên cầu cúi đầu nhìn xuống hồ nước. Cậu bé mặc một chiếc áo phông dài tay màu xanh trắng, quần bò dây đeo, một chiếc mũ bò lưỡi trai quay về phía sau gáy, cánh tay nhỏ bé hưng phấn chỉ về phía hồ nước, "Mẹ, bắt nó lên cho con được không?" 

"Đậu Đậu, ếch ăn các loài côn trùng có hại mà, sao lại bắt nó làm gì. Sau này nhỡ côn trùng có hại trong hồ nước ăn hết hoa thì làm thế nào? Cứ để nó ở đây bảo vệ những bông hoa này được không?" Người phụ nữ ngồi bên cạnh cậu bé nhẹ nhàng giáo dục con trai, "Những thứ chúng ta thích không thể đều biến thành của mình được. Đậu Đậu cho rằng con ếch này thích sống trong cái bể của con hay là thích ở trong hồ nước có hoa có cá này?" 

Cậu bé nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thích hồ nước này, hồ nước này to hơn cái bể của con. Mẹ, để nó ở đây đi, lúc nào nhớ thì con đến thăm nó là được". 

Cơ Quân Dã nghĩ thầm, thằng bé này đúng là quá đáng yêu, đáng yêu giống hệt Leshy. Cô đứng phía sau bóng cây chờ cậu bé ngẩng đầu lên để xem ngoại hình cậu bé thế nào nhưng hồi lâu cũng không thấy cậu ngẩng đầu. Cô không khỏi cảm thấy lạ, rốt cục cậu thấy cái gì ở góc hồ nước mà chăm chú đến vậy, chỉ thấy cậu bé lại nói: "Mẹ, vì sao ếch không cử động gì? Nó không ăn côn trùng à?" 

Mẹ cậu cười nói: "Có thể là nó ăn no quá không nhảy được nữa rồi". 

"Không đúng, nó đói rồi, muốn ăn cơm đen rồi". Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ ơi con cũng đói rồi". 

"Sáng con ăn nhiều thế mà sao đã đói rồi?" Mẹ cậu cười cười kéo cậu bé lên. 

Rốt cục Cơ Quân Dã cũng nhìn thấy khuôn mặt cực kì xinh đẹp như tạc bằng ngọc của cậu bé kia, đôi mắt vừa to vừa sáng, cực kì lanh lợi. Cô vừa thán phục trong lòng vừa chậm chạp đi về. Quả nhiên chỉ chốc lát sau tiếng bước chân đã vang lên sau lưng, cô quay đầu lại nhìn, hai mẹ con đó đang dắt tay nhau đi tới. 

Hoài Nguyệt nhận ra người trước mặt chính là cô gái lái chiếc xe đua màu đỏ, cô mỉm cười gật đầu với Cơ Quân Dã, nụ cười rất trong trẻo nhưng lại rất ấm áp. Cơ Quân Dã hơi hâm mộ, tính cô vẫn rất bỗ bã, thích cười thì cười thích mắng là mắng, chỉ có Cơ Quân Đào mới cười tao nhã lịch sự được như vậy. Nhưng Cơ Quân Đào lại cực ít cười với người lạ, kể cả lúc cười cũng không bao giờ làm mọi người cảm thấy thân mật. 

"Cháu chào cô". Đậu Đậu thấy mẹ chào hỏi người khác cũng ngoan ngoãn chào theo. 

Cơ Quân Dã vui vẻ cầm tay kia của Đậu Đậu, nói: "Bạn nhỏ, đậu hôm qua cháu bóc giúp chú cô cũng được ăn. Ngon lắm, cảm ơn cháu!" 

Đậu Đậu cười tít mắt nói: "Có gì đâu, cô thích ăn thì đến nhà cháu ăn là được mà. Hôm nay mẹ cháu hái đậu Hòa Lan làm cơm đen, cũng ngon lắm!" 

Cơ Quân Dã biết rồi mà vẫn hỏi: "Cơm đen là cái gì?" 

Vậy là bạn nhỏ Lỗ Đậu Đậu lại kể một lượt chuyện "Hòa thượng Mục Liên đưa cơm cho mẹ". 

Hai người phụ nữ trẻ tuổi đi trên đường mòn vắng vẻ, một người dịu dàng một người tươi tắn dắt một cậu bé xinh đẹp. Giọng nói nhí nhảnh của cậu bé len qua những khóm hoa đẹp như trong một bức tranh. 

Cơ Quân Dã vẫy tay với Cơ Quân Đào đang đứng trong vườn hoa nhìn bồn cảnh, nói: "Sao lại ra ngoài phơi nắng làm gì? Hôm nay trời nắng to mà!" 

Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Đào đứng dưới ánh mặt trời, sắc mặt tốt hơn hôm qua không ít, vẻ mặt cũng vui vẻ hơn nhiều, không còn lộ ra dáng vẻ trống rỗng lạnh như băng dọa người nữa, trong lòng quả thực cũng vui vẻ thay anh ta. Cô liền mỉm cười gật đầu với anh. 

Cơ Quân Đào vẫn gọi Hoài Nguyệt là bà Lỗ, lại chào Đậu Đậu rồi mới nói với Cơ Quân Dã: "Định hỏi xem trưa nay em ăn gì, đến lúc gọi cơm rồi". 

Cơ Quân Dã đắc ý nói: "Sợ là anh phải ăn mình rồi, Đậu Đậu mời em đến nhà cậu bé ăn cơm đen". 

Cơ Quân Đào a một tiếng có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là Cơ Quân Dã đã làm quen với người ta vì cơm đen của Leshy đây mà. 

Đậu Đậu chạy tới kéo tay Cơ Quân Đào nói: "Chú Cơ cũng đến nhà cháu ăn cơm đi, mẹ cháu nấu cơm ngon lắm". 

Hoài Nguyệt thấy vẻ mặt Cơ Quân Đào tỏ ra khó xử, vội nói với Cơ Quân Dã: "Mời chồng chị cùng qua nhà tôi ăn cơm đi, không có thức ăn gì nhưng mà cơm đen thì vẫn có". 

Cô vốn cũng chuẩn bị cho ông nội bà nội của Đậu Đậu rồi, mấy năm sau khi cưới hàng năm giáo sư Tần đều ăn cơm đen do cô nấu, bây giờ nghĩ lại cũng đúng là làm chuyện thừa. Ngày lễ người ta có con dâu vào bếp, ai cần cô vợ đã bị đuổi ra đường này tới gây rối chứ. 

Cơ Quân Dã nghe vậy liền cười to: "Xem ra ngoại hình của hai chúng tôi còn đúng là không giống nhau. Đây không phải chồng tôi mà là anh trai tôi, anh ấy ở một mình lại không biết tự chăm sóc bản thân nên hàng tuần tôi đều tới đôn đốc anh ấy ăn ngủ đúng giờ". 

Hoài Nguyệt thật sự không nhìn ra hai người này là anh em. Cơ Quân Dã có gương mặt rất hoang dã, mắt to miệng rộng, gợi cảm mê người, còn Cơ Quân Đào lại hào hoa phong nhã, nếu như phải miêu tả thì một là kim cương một là mỹ ngọc, một tỏa sáng lấp lánh một dịu dàng thu lại, hoàn toàn không có điểm giống nhau nào. Cô liền mỉm cười xin lỗi hai người, "Cơ tiên sinh thật may mắn có một cô em gái tốt quan tâm đến mình như vậy. Hôm nay, hai người cùng đến nhà tôi nếm thử cơm đen đi". Ngôi nhà đó quá gọn gàng sạch sẽ, quả thật không giống như là một ngôi nhà có nữ chủ nhân. 

Cơ Quân Đào không giỏi khách sáo, chỉ suy nghĩ một chút rồi bế Đậu Đậu theo Hoài Nguyệt đi vào vườn hoa nhà cô. 

Cơ Quân Dã chạy về chuẩn bị bữa trưa cho Leshy, vui vẻ ôm Leshy suýt nữa rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên Cơ Quân Đào chủ động tiếp xúc với người lạ từ sau khi mắc bệnh, mặc dù đối phương là một em bé nhưng cũng đủ để cho niềm tin của cô tăng gấp bội. 

Cậu bé này đúng là một bảo bối, cô nghĩ, hôm qua anh trai đã phá lệ vì nó, không chỉ để người không quen biết vào nhà mà còn cùng nhau bóc đậu. Hôm nay lại một lần nữa phá lệ vì nó. Khi đó, mặc dù mình cũng âm thầm chờ đợi, hi vọng có thể ép anh ấy từ từ thoát khỏi việc tự giam cầm nhưng không ngờ có thể thuận lợi như vậy. Xem ra bệnh tình của anh trai đã tốt hơn khi về nước rất nhiều rồi. 

Cô vội vàng chạy lên tầng kéo ra tất cả ngăn kéo muốn tìm món đồ chơi gì đó cho Đậu Đậu nhưng không tìm được gì cả. Nghĩ lại cũng đúng, từ khi hai anh em cô lớn lên thì ngôi nhà này cũng chưa từng có em bé nào đi vào. Cơ Quân Dã lúng túng, bây giờ cô mới cảm thấy ăn uống miễn phí của người ta hình như không ổn, dù sao hai nhà cũng vừa mới quen biết nhau, xem ra lát nữa chỉ có thể đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt cho trẻ con vậy. Nhất thời lại sợ Cơ Quân Đào ở trong nhà người khác không tự nhiên nên vội vàng chạy qua nhà hàng xóm.