Ngày 12/4 của 5 năm về trước...
Tại lễ đường...
Chúng ta đã nắm tay nhau và thề nguyền sẽ đi cùng nhau đến suốt cuộc đời...
Khi đó, em lấy anh vì em yêu anh và em muốn bên anh mãi mãi...
Đám cưới với em là một ngày trọng đại, là một ngày mà em nghĩ rằng suốt cả cuộc đời này em sẽ hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, được làm mẹ của con anh...
Ngày 12/4 của hôm nay...
Thật trớ trêu khi ở kiếp ngày, chúng ta lại cưới nhau vào đúng ngày đó. Nhưng chỉ có ngày cưới là trùng hợp, còn lại tất cả đã đổi thay...
Chúng ta đã nắm tay nhau và cũng thề nguyền như bao đôi uyên ương khác, nhưng lời thề nguyền với em bây giờ chẳng còn chút giá trị nào cả, có chăng nó chỉ làm trái tim em rỉ máu khi nhớ về hồi ức xa xưa...
Bây giờ em lấy anh không phải vì muốn bên anh mãi mãi mà là muốn được bên cạnh con em mãi mãi. Còn yêu anh...em cũng không biết nữa...trong em bây giờ chỉ còn lại đau thương thôi...
Đám cưới với em bây giờ đơn giản chỉ là một thủ tục để em lấy lại những gì đã mất...Chỉ đơn giản như thế thôi...
...
Thục Nguyên lộng lẫy trong trang phục cô dâu sánh bước cùng chàng ca sĩ Ryo tiến vào lễ đường với hàng dài những tràn vỗ tay chúc mừng của đông đảo khách khứa tham dự. Gương mặt cô bình thản, không cười, không giận, vô cảm đến lạnh người. Ryo cũng không khá hơn, dù bàn tay đang nắm chặt tay của Thục Nguyên, dù anh đang ở sát cạnh cô nhưng sao trong lòng thấy xa vời vợi. Anh biết rằng nỗi hận trong trái tim người vợ bé nhỏ ngày nào vẫn còn sâu đậm lắm, và anh cũng biết rằng, cái ngày anh phải trả giá cho những lỗi lầm kiếp trước của mình đã sắp cận kề...
Từ hàng ghế của cha mẹ hai bên, trong khi bà Lan Nguyệt thì mỉm cười đầy tự mãn khi nhìn thấy cặp đôi cô dâu chú rể đang từng bước tiến vào lễ đường thì ông Trung, ba của Thục Nguyên lại thở dài thườn thượt. Hơn ai hết, ông không muốn con gái mình phải làm dâu gia đình kỳ lạ này, nhưng không biết vì sao trước những giọt nước mắt đầy van xin của Thục Nguyên, ông đành phải kìm lòng chấp nhận. Ông cảm giác rằng đây là một điều mà con gái ông cần làm, vì đó là số phận, cho dù biết trước rằng cuộc sống của Thục Nguyên từ đây sẽ gặp nhiều giông tố...
Gần tiến đến nơi làm lễ, đột ngột trong đầu Phước Nguyên vang lên giọng nói của vợ mình:
« Anh, tôi cảm thấy điều gì đó không ổn đang xảy đến...»
«Anh cũng thấy vậy... Em không nhìn trước được điều gì sao ?»
«Tôi không biết nữa, nếu như những lần trước thì tôi sẽ thấy trước vài giây những nguy hiểm sẽ xảy đến với anh. Nhưng lần này thì cảm giác chúng rất mờ ảo, không tài nào nhìn được, chỉ cảm nhận được thôi»
Và thế là hai vợ chồng sắp cưới nhìn nhau bằng ánh mắt lo sợ. Những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên gương mặt, không phải vì lo lắng cho ngày thành hôn mà vì lo lắng cho một mối nguy hiểm nào đó sắp ập tới...
Và như một phản xạ của người mẹ, Thục Nguyên đột ngột hoảng hốt:
- Phước Nghi đâu rồi ?
Câu hỏi lớn của Thục Nguyên khiến mọi người trong lễ đường giật mình.
- Em làm gì thế ? Phước Nghi nãy giờ vẫn ngồi với mẹ anh mà! - Phước Nguyên nói khẽ.
Cùng lúc đó anh cùng Thục Nguyên khựng lại khi nhận ra rằng...
Chiếc ghế cạnh chỗ ngồi của mẹ mình đã trống không...
Và chiếc ghế của chú Bảy cũng vậy...
Thêm vào đó là thỏi son môi màu cam nằm gọn ghẽ trên chiếc ghế của người quản lý Tuấn Tú...
Mọi thứ đã thực sự bắt đầu...
PHẦN 53:
Cảm nhận được sự bấn loạn đang dần chiếm lĩnh mọi cảm xúc của vợ mình, Ryo khẽ nắm chặt tay Thục Nguyên và trấn an tinh thần cô:
«Em, bình tĩnh, chúng ta cần phải làm xong lễ cưới...»
Một giọt nước mắt sợ hãi đang chực rơi trên khóe mắt Thục Nguyên, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Phước Nguyên. Những đau khổ họ trải qua là quá nhiều đủ để họ biết cách giữ bình tĩnh trong những tình huống tồi tệ nhất. Và lần này cũng vậy...
Lễ cưới vẫn được diễn ra...bình thường trong mắt mọi người...nhưng là cả một chặng đường quá dài cho đôi tình nhân hai kiếp...
...
Bây giờ, trong chiếc áo cưới lộng lẫy tinh khôi, Thục Nguyên như ngồi trên đống lửa khi nghĩ về đứa con gái tội nghiệp bé bỏng của mình. Ryo không biết nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô và nhắm mắt tìm kiếm chút gì đó có thể làm nhẹ đi cõi lòng. Nhưng bàn tay anh đã bị từ chối...Thục Nguyên lạnh lùng gạt tay sang một bên và đưa mắt nhìn ra phía cửa xe...Anh với cô đã xa nhau quá lâu để có thể quay trở lại từ đầu...
Ô tô đang phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể...
Và điểm đến của họ là biển...
...
Vừa đặt chân xuống bãi cát đã ấm lên bởi nắng và gió biển, Thục Nguyên im lặng vài giây khi nhìn thấy chú Bảy, cũng chính là Phước Khánh ngày xưa đang đứng quay mặt về phía biển khơi, hai tay thủng thỉnh đút vào túi quần.
- Anh đang làm cái trò gì thế ? - câu hỏi không nặng nề, nhưng là cả một nỗi kìm nén rất lớn của cô.
- Em tới rồi à ? Muộn hơn anh nghĩ đó. - Phước Khánh đáp trả cô bằng một nụ cười tự đắc.
- Con tôi đâu ? - cô sắc lạnh.
- Nó đang ngủ...Rất ngon!
Hai tay Thục Nguyên đã bắt đầu lạnh ngắt đi vì mồ hôi và sự tức giận tột cùng. Trong mắt cô lúc này, những quá khứ vũ bão lại cùng nhau trở về làm đầu óc cô quay cuồng...
5 năm trước...
Cũng là biển khơi bao la...
Cũng là những con người ấy...
Và cũng là những mâu thuẫn vô lý do chính họ tạo dựng nên...
- Anh! Anh ơi! Em xin anh! Anh hãy tin em! Hãy tin em! - Linh Như khóc như mưa cố gắng níu lấy bàn tay đã lạnh đi vì tức giận của Tăng Tiến, người mà chỉ mới vài hôm trước còn vui vẻ cầm tay cô khi nhìn thấy đứa con đầu lòng của hai người cất tiếng khóc chào đời.
- Thôi đi! Cô đừng giả vờ nữa! Tôi biết hết cả rồi! Tại sao cô lại dám phản bội tình yêu của tôi chứ? Tại sao? - Tăng Tiến lạnh lùng cầm tay Linh Như hất mạnh, đôi mắt rực đỏ chứa đầy nỗi oán trách. Trong tâm trí anh lúc này chỉ còn tồn tại duy nhất cái sự thật phũ phàng, rằng, đứa con trai kháu khỉnh vừa mới chào đời là con của thằng đàn ông mà trước đây đã từng là người yêu của vợ mình.
- Không anh ơi! Tất cả chỉ là hiểu nhầm, chỉ là một màn kịch bỉ ổi do hắn ta tạo ra. Em luôn là của anh và mãi mãi chỉ là của anh. Tại sao anh lại không tin em? Tại sao anh lại đối xử với em như thế? - Linh Như hoảng loạn ôm mặt khóc nức nở. Cô không thể tin rằng hạnh phúc mà bấy lâu nay cô chờ đợi mong manh đến như thế. Cứ như bong bóng xà phòng, đẹp lung linh khi mới bắt đầu rồi lạnh vỡ vụn thành trăm mảnh trong tích tắc.
- Im đi! Không có sự thật nào cho một kẻ phản bội! Kể từ giây phút này, tôi với cô không còn là vợ chồng nữa. Đứa bé vẫn sẽ mang họ tôi. Tôi sẽ nuôi nó. Còn cô, hãy tránh xa cha con tôi. - Tăng Tiến buông những lời nói đầy nhẫn tâm bằng một nét mặt vô cảm. Tình yêu anh dành cho Linh Như quá lớn đến mức không tài nào tha thứ được cho lỗi lầm này của vợ mình.
- Cái gì cơ? Anh muốn chia cắt mẹ con tôi sao? Anh đành lòng chia cắt đứa trẻ chỉ mới chào đời với mẹ nó sao? Anh...anh có còn là con người nữa không? - Linh Như hét lên bằng tất cả sự bàng hoàng kinh hãi. Cô không thể tưởng tượng được việc mình không còn được ôm ấp đứa con ngàn vạn yêu thương trong vòng tay. Đối với một người mẹ nào có điều gì đáng sợ hơn thế...
Tăng Tiến không trả lời. Bỏ lại Linh Như và bước đi. Lạnh. Đau. Hận.
Cô tái người nhìn theo bóng dáng người chồng thân yêu. Chỉ mới hôm qua thôi người đó còn hôn lên má cô và thì thầm lời cảm ơn đã sinh cho anh một quý tử kháu khỉnh, vậy mà giờ đây, người đó cứ như một tên máu lạnh, nhẫn tâm bỏ lại cô sau khi chém trong tim cô hàng vạn nhát dao đau đớn. Tình yêu là thế sao? Tình yêu có thể khiến con người yêu như một kẻ khùng và hận như một thằng điên. Tình yêu có thể đảo ngược mọi thứ, nâng đỡ rồi vùi lấp tất cả...
- Anh đã nói với em rồi! Hắn không xứng để em yêu...
Phước Khánh ôn tồn. Hắn đã có mặt từ lâu và im lặng theo dõi mọi thứ. Trong mắt Phước Khánh bây giờ, sự đau khổ của những người trước đây làm hắn đau khổ chính là niềm hạnh phúc duy nhất và lớn nhất.
- Anh cứ nghĩ ít ra nó cũng yêu em nhiều bằng anh thì mới được em lựa chọn. Vậy mà, chỉ cần gửi cho nó vài bức ảnh cùng với số thứ linh tinh khác là đã khiến hắn phát điên như thế rồi. Nếu nó yêu em thật lòng và sâu sắc thì đã không vội vàng tin sái cổ như vậy. Em đã thấy sai lầm của mình chưa?
Bằng một nụ cười tự mãn, Phước Khánh như một tên điên cười ha hả và không ngừng trách móc Linh Như. Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, cuối cùng, những người mà trước đây cô từng nghĩ sẽ mang lại hạnh phúc cho mình lại là ngọn nguồn đem lại vô vàn nỗi đau khổ...Kinh khủng hơn khi đó là những nỗi đau mãi mãi không bao giờ hàn gắn được...
PHẦN 54:
Linh Như đã câm lặng. Thực sự trở nên câm lặng. Cô quá phẫn uất đến mức không còn muốn nói ra bất cứ điều gì nữa. Trong khi Phước Khánh đang cố gắng khơi nguồn nỗi đau hoảng loạn trong tâm tưởng của Linh Như để những mong cô phát điên lên và chấp nhận lại mình thì Linh Như đã đứng dậy, lau nước mắt và bước đi. Bước theo hướng ngược lại. Cô cảm giác mọi thứ đã quay lưng lại với mình, và cô nghĩ rằng đã đến lúc mình phải quay lưng lại để khỏi phải đập mặt vào những thứ đã chối bỏ cô, chối bỏ những cố gắng kiếm tìm hạnh phúc mà bấy lâu nay cô tạo dựng...
Biển dậy sóng...Gió thồi tới tấp...Nước mắt rớt từng giọt dài tạo thành những đường lằn đầy đau thương trên cát...
Quay về với hiện tại...
- Sao thế em? Em lại nhớ về cái hồi ức chết tiệt đó à? Mà cũng đúng thôi. Em đáng phải chịu những điều đó. Em đáng phải chịu. Haha...
Chú Bảy trở về nguyên dạng của một Phước Khánh ích kỷ, nhẫn tâm và luôn yêu theo một cách cuồng loạn. Thục Nguyên tái mặt. Cô cứ tưởng bây giờ mình đã không còn biết sợ là gì, nhưng thực chất là không phải, chưa bao giờ nỗi sợ trong lòng cô nguôi ngoai, có chăng nó chỉ lặng xuống tận đáy sâu tâm hồn và chờ đợi một mồi lửa để làm bùng nổ...
- Anh nói anh yêu cô ấy nhưng tại sao anh luôn muốn người anh yêu phải đau khổ vậy chứ? Năm năm trước anh đã tạo nên bi kịch khiến tất cả phải cùng chết chung trong oan ức, bây giờ anh lại muốn dựng thêm một tấn bi kịch hãi hùng nữa hay sao? - Phước Nguyên - Tăng Tiến ngày xưa không thể im lặng thêm được nữa, anh hét lên với gương mặt đầy giận dữ và căm phẫn.
- Sao anh lại phải nóng giận thế?
Một giọng nói thánh thót đầy man rợ vang lên. Đồng thời một cánh tay trong suốt cũng nhẹ nhàng quàng lấy cổ Ryo từ phía sau.
Cả Phước Nguyên lẫn Thục Nguyên đều ngạc nhiên khựng lại. Ryo vội vàng quay đầu lại nhìn.
Một cô gái rất quen...
Với màu son cam ấn tượng...
Người con gái ấy như một mảng màu tối đầy bí ẩn, cứ ngỡ là vai phụ nhưng cuối cùng lại là nút thắt cho bi kịch của cả 4 con người...
...
Năm năm trước...
Trong mắt Tăng Tiến, chàng sinh viên trường Y bảnh bao giỏi giang lúc đó chỉ có Linh Như...
Nhưng anh không biết rằng mình cũng chính là một nửa trong mơ của vô vàn những cô gái khác, những cô gái mà thậm chí anh không biết tên và biết mặt. Một trong số đó chính là Mỹ Hân, cô bé chỉ mới là học sinh cấp 3 con của nhà hàng xóm cạnh bên nhà anh.
- Anh à! - Mỹ Hân lí nhí, tay chìa ra hộp quà nhỏ xinh.
- Nhóc à! Gì vậy ? - Tăng Tiến mỉm cười hiền lành, anh luôn xem cô bé như em gái của mình.
- Em mới tập đan len, em đan cái này tặng anh đó! - cô bé cười duyên giúi hộp quà vào tay anh rồi chạy vù về nhà.
Một lần như thế...
Hai lần như thế...
Ba lần như thế...
Và n lần như thế...
Tăng Tiến nhiều lúc cũng cảm thấy khó xử khi cứ phải nhận quà của cô bé hàng xóm một cách liên tục và đều đặn như thế. Anh cũng thấy ngại mỗi khi đọc được những mảnh giấy nhỏ nằm lẫn trong hộp quà với những lời yêu thương kiểu con nít ngây ngô của Mỹ Hân. Anh biết cô bé có cảm tình với mình, nhưng cho rằng đó chỉ là tình cảm vu vơ của tuổi mới lớn, rồi cũng sẽ qua nhanh. Ấy vậy mà có nằm mơ Tăng Tiến cũng không ngờ rằng, tình cảm mà anh cho là con nít, là ngây thơ ấy lại là quả bom làm nổ tung cuộc đời của mình...
Một ngày đông tháng 12...
Khi cuộc hôn nhân của Tăng Tiến và Linh Như đang đến hồi sắp sửa hàn gắn lại, khi anh đã đủ tự tin để bỏ qua tất cả và làm lại từ đầu với người vợ mà anh luôn yêu thương, luôn mong chờ được che chở thì sự xuất hiện đột ngột của Mỹ Hân trong nhà Tăng Tiến đã chấm dứt mọi thứ...
- Thế này là thế nào ? - anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé hàng xóm giọt ngắn giọt dài ngồi bên cạnh bố mẹ của mình, đối diện là ba mẹ của Mỹ Hân với khuôn mặt đầy sự tức giận.
- Thằng k.h.ố.n n.ạ.n, sao mày dám làm hỏng cuộc đời con tao ?
PHẦN 55:
Một tiếng hét vang lên từ phía ba của Mỹ Hân và kèm theo đó là cái tát như trời giáng khiến Tăng Tiến ngỡ ngàng. Anh không đau. Nhưng anh không hiểu. Anh không hiểu vì lý do gì mà mình lại phải chịu sự xúc phạm này.
- Bác...bác đang nói gì thế ạ ? Cháu...cháu...không hiểu. - anh dường như không thể nói trọn câu.
- Định phủi tay cho qua chuyện hả thằng đốn mạt ? Mang tiếng là kẻ có học thức cao mà lại đi làm cái trò đó hả ? Mày...mày...
Có lẽ một cái tát nữa sẽ tiếp tục được ném vào mặt Tăng Tiến nếu như không sự ngăn cản của những người còn lại...
Và sau một hồi ngồi im lặng để cố gắng nghe thử xem bản thân đã làm gì nên tội đến mức bị người ta xỉ vả không thương tiếc thì Tăng Tiến gần như muốn ngất đi khi biết rằng...
Anh đã phá hỏng đời con gái của một cô bé chỉ mới tròn 18 tuổi...
Tự nhiên được lên chức cha mà không hiểu vì sao lại thế...
Tự nhiên bị cả thiên hạ ném đá vào mặt vì đã làm chuyện đáng xấu hổ mà không hiểu mình đã làm việc đó như thế nào...
Và tự nhiên bị bắt chịu trách nhiệm với một người con gái mà mình không hề có cảm tình và cũng chưa hề nắm tay dù chỉ một lần...
Anh ngồi thừ ra...
Một vài giây...
Và rồi bật cười trong đau khổ...
Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ rằng mình là một người rất thông minh, có thể không phải là kẻ thông minh nhất nhưng cũng đủ để điều khiển và làm chủ được cuộc sống của mình. Tuy nhiên giờ đây Tăng Tiến mới ngậm ngùi nhận ra rằng, anh còn quá khờ dại, anh đã bị một kẻ tiểu nhân dắt mũi hết lần này đến lần khác mà không hề hay biết.
Tăng Tiến đã từng đau khổ rất nhiều, tự trách bản thân rất nhiều khi biết rằng những bức ảnh tố cáo vợ anh ngoại tình với người yêu cũ là trò phá hoại vô sỉ của Phước Khánh. Anh đã phải quỳ xuống trước mặt vợ mình để cầu xin sự tha thứ, phải thức cả đêm đứng trước cửa nhà Linh Như những mong cô chấp nhận lời hối lỗi của anh và trở về với anh.
Mọi sự cứ ngỡ đã êm xuôi, Linh Như dù đã từng rất hận anh nhưng vì tình nghĩa vợ chồng đã chịu quay về hàn gắn cuộc hôn nhân vốn vẫn chất chứa một tình yêu nồng cháy, vậy mà...
...
Quay trở lại với hiện tại...
- Cô gái này là ai ? - Thục Nguyên hỏi trong vô thức.
Đáp trả câu hỏi đó là sự im lặng...
- Em không biết cô bé đáng yêu này sao ? Đó là người cùng chung cảnh ngộ với anh. Bị những kẻ như em và tên nhãi đó cướp đi tình yêu. Cướp đi tất cả hạnh phúc. - Phước Khánh - chú Bảy lại mỉm cười đểu cáng thay Ryo trả lời.
- Rồi anh sẽ nói cho em sau. Bây giờ chuyện của Phước Nghi mới quan trọng.
Phước Nguyên vội vàng cắt ngang sự tò mò của vợ mình. Vì thực sự anh rất sợ. Anh sợ Thục Nguyên biết được sự thật đau lòng đó. Anh sợ cô sẽ không còn coi anh ra gì nữa. Chừng ấy khổ đau anh gây ra cho cô đã quá nhiều và quá bi thương rồi...
- Còn cô, tại sao cô lại có mặt ở đây? Tại sao cô cũng nhúng tay vào việc này? - Ryo hất đôi tay trong suốt của Mỹ Hân - con ma có đôi môi màu cam đã năm lần bảy lượt gây nguy hiểm của Thục Nguyên và gằn giọng hỏi.
- Vì sao em lại có mặt ở đây à? Anh hỏi nghe hay quá. Haha... - một tiếng cười lớn vang lên, gương mặt Mỹ Hân vẫn còn vương lại những nét trẻ con ngây ngô của một teengirl chưa trưởng thành nhưng đã quá mụ mị vì tình yêu mù quáng.
- Tất cả im đi! Con tôi đâu? Con tôi đâu? - dường như đã mất hết bình tĩnh, Thục Nguyên túm cổ áo chú Bảy hét lên. Có lẽ cô sẽ phát điên nếu như những tiếng cười điên loạn đó lại vang lên lần nữa.
- Bây giờ nó đang rất an toàn. Nhưng chỉ cần em làm tôi đau thêm một lần nữa thì sự an toàn đó sẽ không còn đâu. - Chú Bảy đã gỡ bỏ gương mặt nửa đùa nửa thật của mình để trở về với hình hài của một con quỷ dữ, suốt đời chỉ đi tìm kiếm sự trả thù.
PHẦN 56:
- Ý anh là sao? - Thục Nguyên ngờ ngờ.
- Đây là cái gì em biết không? - Phước Khánh chìa ra một thứ.
- Con...dao...
- Cầm lấy.
-...
- Và đâm thằng đó!
-...
- Sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không hay chút nào đâu! - Phước Khánh lại cười, nụ cười đã từng gây ra một bi kịch phũ phàng của ngày trước.
- Anh điên rồi Phước Khánh! Anh hứa với tôi là chỉ cần tôi dẫn dụ nhóc Nghi ra ngoài và giao cho anh thì anh sẽ giúp tôi được ở bên cạnh Tăng Tiến. Tại sao bây giờ anh lại như vậy hả? - bóng ma Mỹ Nhân hốt hoảng hét lên, đôi mắt sáng rực vì kinh hãi.
- Nhóc! 5 năm trước cũng chính vì sự dại khờ này của mày mà mày mới phải trở thành một con ma như hôm nay. Vậy thì hà cớ gì tao phải giữ lời với một đứa không bao giờ biết lý trí là gì như mày chứ? Mày ngu thì ráng chịu. Đừng trách tao! Muốn có hạnh phúc thì phải dùng mọi thủ đoạn để giành lấy. Không nên tin và cũng không được tin bất kỳ ai. Thế giới này gian xảo lắm...gian xảo lắm...Haha...
Một lần nữa nụ cười của Phước Khánh làm tất cả phải rùng mình...
- Là sao? Sao cô lại có thể dụ được nhóc Nghi? Nó là đứa không bao giờ đi theo người lạ mà. Hay là...
Ryo bật ra câu hỏi và để lửng giữa chừng. Vì anh đã kịp nhớ ra một chi tiết quan trọng...
Thỏi son màu cam nằm trên ghế của Tuấn Tú...
Một sự đổ vỡ xen lẫn kinh ngạc như dòng điện xuyên qua người Phước Nguyên. Anh bàng hoàng nhìn vào gương mặt đã tái ngắt đi của Mỹ Hân:
- Chẳng lẽ người quản lý Tuấn Tú bấy lâu nay đi theo tôi chính là cô hóa thân vào ? Không...không thể...
- Em...chưa bao giờ em thôi được ý nghĩ là được bên cạnh và chăm sóc anh...Dù kiếp trước và kiếp này không được làm vợ anh...Nhưng em vẫn muốn yêu anh bằng tất cả những gì em có...Cho dù là phải hoán đổi giới tính và bên cạnh anh trong hình hài của một người đàn ông...Cho dù phải chịu đau đớn khi mỗi lúc đêm xuống phải trở lại làm một con ma không nơi nương tựa...Anh! Một lần thôi! Anh hãy hiểu cho tình yêu này của em...
Mỹ Hân nói trong nghẹn ngào rồi bật khóc. Những giọt nước mắt vô hình lăn trên gương mặt trong suốt, thấm ướt đôi môi màu cam đã nhạt dần vì gió biển và vị đời chua chát. Thục Nguyên không nói gì. Cô chỉ lặng im và tự chiêm nghiệm ra rằng. Hóa ra, cô không phải là người duy nhất có thể hy sinh mọi thứ vì Tăng Tiến. Và nhiều khi, tình yêu của cô còn không mãnh liệt bằng tình yêu của một trái tim chỉ mới tròn 18 tuổi.
Một thoáng nào đó trong suy nghĩ, Thục Nguyên mới nhận ra sự logic và liên kết của những chi tiết vốn rất nhỏ nhưng quy lại thì sẽ thấy việc ông anh tiền xu và bóng ma mỹ nhân chỉ là một. Khi nào bóng ma mỹ nhân biến mất thì Tuấn Tú sẽ xuất hiện và ngược lại. Không bao giờ thấy họ xuất hiện đồng thời với nhau. Và cô chợt nhớ có lần Phước Nguyên nhập viện vì bị fan hành hung, Tuấn Tú đã khóc nức nở vì lo lắng. Hồi đó, Thục Nguyên đã từng thắc mắc tại sao con trai mà có thể mau nước mắt đến như thế...
Hóa ra là vì dù thân xác là một tên con trai, nhưng lại mang trái tim của một người con gái...
- Nào Như! Em còn chần chờ gì nữa? Em đã bắt tôi chờ đợi hết cả một kiếp người rồi. Bây giờ thì tôi không đủ kiên nhẫn để đợi em nữa đâu...Em biết đấy...Tôi đã mỏi mệt lắm rồi... - Phước Khánh thở những hơi dài, nói ra những lời đầy trách móc nhưng lại đầy vẻ ra lạnh và hăm dọa.
PHẦN 57:
- Anh điên rồi! Anh thực sự điên rồi Phước Khánh! - Mỹ Hân càng lúc càng bấn loạn cực độ. Cô chưa bao giờ muốn làm đau Tăng Tiến, dù chỉ là làm đứt một sợi tóc của anh, vì thế yêu cầu đáng sợ của Phước Khánh đã khiến cho cô bé không thể nào bình tĩnh được nữa.
Mọi thứ cứ như một cơn cuồng phong cuốn cả bốn con người vào vòng xoáy của quá khứ và hiện tại, của tình yêu và thù hận, của mặt tối và mặt sáng của lương tâm con người. Người đáng thương nhất lúc này chính là Thục Nguyên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình phải lựa chọn giữa đứa con bé bỏng và người chồng mà cô vẫn hằng yêu thương. Tất cả cứ như thử thách sự chịu đựng của một người phụ nữ trẻ đã quá hao gầy vì phong ba bão táp cuộc đời...
- Tôi cho em 10 giây. Nếu sau 10 giây em vẫn đứng trơ ra như thế thì mãi mãi em sẽ không bao giờ được gặp con mình nữa. Em hiểu ý tôi chứ? - Phước Khánh bỗng dưng cau có. Bản chất của một con người không bao giờ biết kiên nhẫn đã hiển hiện.
Thục Nguyên đứng như mất hồn. Cô quá sợ hãi và lo lắng đến mức không ý thức được mình còn đang đứng trên mặt đất. Con dao trên tay như lạnh đi vì nỗi hoảng sợ và vì những trận gió vô tình quét qua...
- Hãy làm như lời hắn nói. Hãy kết thúc mọi chuyện ở đây! Anh là người có lỗi. Sự ngu ngốc của anh đã khiến cho chúng ta phải thành ra như thế này. Xin lỗi em vì chưa một lần anh cho em được hạnh phúc kể từ ngày lấy anh. Hãy để một mình anh đền tội. Hãy để anh được một lần làm người cha tốt và người chồng tốt! - Phước Nguyên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và bình thản, cầm tay Thục Nguyên và nói rành mạch. Hơn ai hết anh là người sợ hãi nhất, anh sợ niềm ao ước được chuộc lại lỗi lầm với vợ không thành, anh sợ nỗi mong mỏi được một lần ôm đứa con gái thân yêu vào lòng và nói câu «Ba xin lỗi» sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Anh sợ...sợ lắm...
Nhưng chỉ cần giải thoát cho gia đình của mình thì ngàn vạn nỗi sợ cũng chỉ là những hạt cát nhỏ bé của biển khơi rộng lớn này mà thôi...
Có lẽ anh không phải làngười dũng cảm...
Có lẽ anh không phải là một thằng con trai tốt...
Nhưng anh muốn một lần được làm người trụ cột vững vàng của gia đình...Được che chở và bảo vệ cho những người anh yêu thương...
Và được hy sinh vì họ...
- Không...không...em...em không làm được...em không thể...
Thục Nguyên đã bắt đầu không kiềm chế được nữa. Cô run rẩy và cố gắng hất tay Ryo ra khỏi tay mình. Cô không muốn một lần nữa lại phải nhìn anh rời xa cô. Cô không muốn mọi thứ lại trở về với lối mòn cũ. Để rồi tất cả cùng đau khổ...Và tất cả lại lạc mất nhau...Lạc mất cả bản thân mình...
Dường như không ai còn chú ý đến bóng ma mỹ nhân. Nhưng hình bóng trong suốt ấy vẫn cứ hét lên trong vô vọng và cố gắng giựt lấy con dao ra khỏi tay Thục Nguyên. Nhưng, khi cô bé đã trong suốt thì mọi thứ đều có thể xuyên qua người cô. Và tất nhiên, cô không còn khả năng để nắm lấy hay níu giữ bất kỳ một thứ gì nữa cả...
Và rồi cái gì đến cũng phải đến...
Phước Khánh bình thản đếm tới giây thứ 9...
Phước Nguyên nở một nụ cười chất chứa cả trời yêu thương dành tặng cho vợ mình...
Và anh cũng vội vàng cầm lấy tay Thục Nguyên, bàn tay đang cầm con dao định mệnh và ấn mạnh nó về phía mình...
Mỹ Hân hét lên trong vô vọng...
Mọi thứ có chăng đã chấm dứt ?...
PHẦN 58:
Tất cả bỗng dưng bất động. Một cơn gió lạ thổi qua khiến mọi vật trở thành tượng đá. Chỉ mình Thục Nguyên là không sao cả. Cô tái mặt, cả thân người run lên, những giọt nước mắt thi nhau lăn trên gương mặt đã bạc đi nhiều vì sợ hãi, cô nhìn xuống cánh tay mình, nhìn xuống con dao đã nhuộm màu đỏ của máu chồng mình và vội vàng ngã quỵ. Một cách rất vất vả, Thục Nguyên hét lên đầy đau đớn và đứt quãng. Chồng cô cuối cùng lại chết trong tay cô. Như một sự trả thù của quá khứ tàn nhẫn. Quá khứ mà cô cùng những con người ở đây và thêm cả những người vô tội khác đã phải đánh mất mạng sống của mình chỉ vì những hờn ghen vô lý oái oăm.
Những đám cát biển được gió thổi tung lên làm mắt Thục Nguyên mờ dần đi. Cô như bị dẫn dắt vào một cánh cửa nào đó mà chính cô cũng không thể nào biết được. Gió ngày càng mạnh, cát lơ lững giữa trời và rồi tạo thành một tấm màn rộng lớn. Rộng như màn hình chiếu phim trong rạp. Và rồi cô lại thắt lòng khi nhìn thấy hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc khói đầy đáng sợ...Một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi của cô tuổi trẻ, gia đình, tình yêu và nhất là đứa con vô tội...
Vào cái ngày định mệnh ấy cách đây 5 năm...
Đó sẽ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác...
Linh Như bế đứa con gái chưa đầy 8 tháng của mình đặt vào trong xe ô tô và chuẩn bị đưa con đi siêu thị. Hôm nay là sinh nhật Tăng Tiến, lần sinh nhật đầu tiên cô được bên cạnh chồng mình sau bao nhiêu khó khăn và đau khổ mà hai người phải trải qua. Bằng tất cả tình yêu thương, cô muốn tổ chức cho chồng một bữa tiệc sinh nhật thật khó quên, cô muốn dùng bữa tiệc này để xóa đi tất cả những rạn nứt trước đây và cùng Tăng Tiến mãi mãi hạnh phúc bên nhau trong những năm tháng còn lại.
Đang định tra ổ khóa vào xe, Linh Như chợt nhớ rằng mình vẫn chưa đem theo túi xách. Thế là cô quay lại phía sau nháy mắt tinh nghịch cùng đứa con gái rồi nói khẽ:
- Con yêu, đợi mẹ chút nhé!
Vội vàng chạy vào nhà, Linh Như quên rằng chìa khóa xe vẫn nằm gọn ghẽ trên xe, mọi chuyện sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như không có sự xuất hiện đột ngột của Tăng Tiến.
- Ủa ? Sao anh lại về giờ này ? Anh không phải đang có ca mổ sao ?
Linh Như vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tăng Tiến chạy xộc vào nhà trong bộ dạng hoảng hốt xen lẫn tức giận. Có lẽ anh đã bắt taxi về vì hôm nay Linh Như đã chở anh tới bệnh viện, cô cần xe để đi mua vài thứ.
Không trả lời lại câu hỏi của vợ, Tăng Tiến chạy nhanh về phía Linh Như, hai tay bóp chặt vai cô và hỏi bằng giọng điệu đay nghiến:
- Em nói đi. Có phải vụ việc anh bị vu oan lần trước, người ra làm chứng bí mật để giúp anh lấy lại trong sạch là Phước Khánh phải không ?
- Ơ...Em...
- Và người đã quỳ xuống để van xin hắn chính là em đúng không ?
- Anh...hãy...hãy nghe em nói...
Linh Như rụng rời khi nhìn thấy ánh mắt đầy giận dữ của Tăng Tiến. Dù biết rằng nếu anh phát hiện ra sự thật thì sẽ vô cùng tức giận, nhưng với thái độ quá căng thẳng như lúc này thì quả thực là cô không thể nào tưởng tượng nỗi. Linh Như chắc chắn rằng kẻ nói ra điều này không ai khác là Phước Khánh. Anh ta luôn trang bị cho mình những chiêu bài độc ác và bỉ ổi nhất để có thể đánh gục cô và chồng cô bất cứ lúc nào. Vậy mà sao cô vẫn cứ tin vào những lời nói tráo trở của hắn, tin lời hứa sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này của hắn chứ? Càng nghĩ Linh Như càng hoang mang. Giờ phút này cô không biết mình cần phải làm gì để xoa dịu cơn giận dữ cuồng phong đang cháy ngùn ngụt trong người Tăng Tiến. Là một người vợ, cô cần phải bảo vệ chồng mình. Cô cần phải hy sinh tất cả vì chồng, cho dù có phải quỳ gối trước kẻ mà cô ghê sợ và căm giận nhất. Và Linh Như nghĩ cô đã không làm sai...
- Nói gì đi chứ? Em nói gì đi chứ? Sao lúc nào em cũng chỉ biết im lặng và nhìn tôi quằng quại trong những nỗi đau mà em gây ra cho tôi thế? - Tăng Tiến hét lên đầy bất mãn, sĩ diện của một thằng đàn ông khiến anh không thể bình tĩnh được khi biết rằng mình được trả lại trong sạch là nhờ sự giúp đỡ của kẻ có tâm địa bẩn thỉu nhất thế gian. Và giờ đây anh cũng hoàn toàn có thể nhận biết rằng, việc anh bị vu oan nhận tiền hối lộ của người nhà bệnh nhân với số tiền cực kỳ lớn là màn kịch ác tâm của con người đáng sợ ấy. Cho anh mang tội và thoát tội cho anh đều là một tay hắn dàn xếp sắp đặt, chỉ với một mục đích duy nhất là khiến cho anh phải ngày ngày sống trong tủi nhục, nghi ngờ và thất vọng. Hắn đã quá thành công với những trò lố của mình, còn anh bây giờ thì đang không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ và xấu hổ. Xấu hổ vì sự vô dụng, vì sự khờ khạo của mình.
- Anh...anh bình tĩnh...hãy nghe em nói... - Linh Như cố gắng trấn an tinh thần chồng mình. Hơn ai hết cô hiểu Tăng Tiến là người không thể kiềm chế được bản thân mỗi khi tức giận. Và những lúc như thế anh thường gây ra những chuyện rất tày đình và đáng sợ. Cô linh tính có chuyện chẳng lành...
- Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được? Không thể...Không thể...Bây giờ tôi phải đi giết thằng đó! Tình yêu, gia đình, sự nghiệp của tôi năm lần bảy lượt lung lay gián đoạn vì hắn. Tại sao cứ phải nhún nhường để hắn mặc sức hành hạ như vậy được chứ? Không! Không! Phải giết hắn! Phải giết hắn!
Tăng Tiến rít lên, và như một con thú hoang, anh chạy ào ra nơi để xe ô tô, leo lên xe và nhấn ga đạp mạnh. Linh Như hoảng loạn chạy theo níu tay chồng nhưng không sao kịp. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không tài nào xoay sở nỗi. Bỗng chốc cô nhớ ra rằng đứa con gái thân yêu vẫn đang nằm trong nôi ở ghế sau của xe. Bằng tất cả sức lực, Linh Như mở cửa sau, chui vào xe và cố gắng bế con ra càng nhanh càng tốt. Linh tính về một điều gì đó rất tồi tệ càng lúc càng ám ảnh cô. Sự thúc giục duy nhất trong lòng Linh Như lúc này là làm sao bảo vệ được con mình. Cô không muốn phải xa con thêm một lần nào nữa!
Nhưng tất cả đã quá muộn, ngay sau khi Linh Như lên xe thì chiếc xe đã lăn bánh, ít giây sau thì đã phóng vù đi với tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
Trong mắt Tăng Tiến lúc này, chỉ là sự tức giận và tức giận. Anh không biết rằng vợ và con gái đang ở sau lưng mình, chính anh đã bắt họ cùng mình đi vào hố tử thần...
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng đi hết chặng đường của fiction Không phải là cổ tích...
Cảm xúc của tác giả sau khi viết xong phần cuối thật sự rất đặc biệt...
Đây là một fiction "lạc loài" nhất trong tất cả những fiction mà Kawi đã viết. Vì nó hoàn toàn khác với cách trình bày, hành văn, xây dựng nhân vật cũng như bố cục truyện của các 4 fiction trước...
Vì thế Không phải là cổ tích đối với Kawi là một tác phẩm để lại khá nhiều kỷ niệm và ấn tượng. Thật lòng mà nói, Kawi rất yêu fiction này...
Nhân dịp này, Kawi muốn được gửi lời cám ơn chân thành nhất đến tất cả những độc giả thân yêu đã luôn bên cạnh Kawi, bên cạnh Không phải là cổ tích từ lúc fiction mới bắt đầu cho đến lúc kết thúc. Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng Thục Nguyên và Phước Nguyên trong một hành trình dài gần...1 năm. Cám ơn mọi người rất rất nhiều!
Kawi cũng muốn gửi lời xin lỗi tới tất cả độc giả khi đã khiến các bạn phải đọc truyện trong tình trạng bị ngắt quãng một thời gian dài. Xin lỗi vì đã làm mọi người phải chờ đợi quá lâu...Thật lòng xin lỗi...
Tác giả đã trọn tâm với fiction này. Và tác giả hạnh phúc khi mọi người cũng trọn tâm với tác phẩm của mình...
Một lần nữa Kawi xin cảm ơn tất cả!
Hẹn gặp lại mọi người trong fiction tiếp theo của Kawi với tên gọi: KHÚC MƯA TAN.
Và bây giờ là hai phần cuối cùng của Không phải là cổ tích!
PHẦN 59 - 60:
Đó có lẽ là cuộc hành trình cuối cùng của họ...
Trên đường cao tốc, một trong những nơi đã xảy ra biết bao vụ tai nạn thảm khốc đang chứng kiến những chặng đường còn lại của rất rất nhiều người...
Đó là chiếc xe Camry đen đang phóng đi với tốc độ vũ bão mang theo Tăng Tiến cháy bùng trong nỗi thù hận chất ngất, Linh Như trong nỗi lo âu tột độ và đứa con gái bé bỏng ngây thơ chưa hiểu được những gì đang xảy đến với gia đình mình...
Đó là chiếc xe Audi trắng do Phước Khánh cầm lái với nụ cười tự mãn kiêu ngạo và bệnh hoạn , bên cạnh là Mỹ Hân cau mày lại vì băn khoăn, day dứt và lo lắng không biết những lời của Phước Khánh nói với mình là đúng hay sai. Hắn ta đã dặn rằng, chỉ cần khi gặp mặt vợ của Tăng Tiến, cô diễn lại màn kịch có bầu như lúc trước đã diễn trước mặt ba mẹ anh thì mọi việc sau đó sẽ do hắn lo liệu. Và tất nhiên, cô sẽ có được Tăng Tiến, người con trai mà cô bé đã chấp nhận hy sinh cả danh dự để được ở bên cạnh.
Và những chiếc xe chở những người vô tội nhưng rồi đây sẽ phải chịu chung số phận với những Tăng Tiến, những Linh Như, những Phước Khánh...Họ đang chiến đấu với chính mình, chiến đấu giữa cái tốt và cái xấu, sự vị tha và lòng ích kỷ, sự khoan dung và nỗi hận thù...
Con người rồi sẽ không thể tồn tại, sẽ phải trả lại cuộc đời cho tạo hóa để trở về với cát bụi nhỏ nhoi nếu như cứ biến mình thành nô lệ cho thù hận...
Và điều gì đến thì cũng sẽ phải đến...
- Anh à! Dừng xe lại đi! Đừng làm như thế! Hãy nghĩ cho con của chúng ta. Hãy vì con của chúng ta mà bình tâm lại đi anh...- Linh Như nén đi tiếng nấc cố gắng trấn an vỗ về chồng mình. Đứa con gái bé bỏng không biết chuyện gì xảy ra bắt đầu khóc thét lên vì tốc độ phóng xe quá khủng khiếp của Tăng Tiến.
Nhưng Tăng Tiến cứ như một kẻ điên chỉ đi theo sự dẫn dắt của thù hận và căm phẫn, anh bỏ qua tất cả, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước với đôi mắt sắc lạnh, đôi tay cứng như đá và một trái tim đã ngừng hẳn nhịp đập yêu thương trong giờ phút này. Anh vốn là con người không có tính kiên nhẫn và chịu đựng, anh vốn sống quen với cuộc sống không căm go, không khó khăn và hoảng loạn, vậy mà từ khi yêu và lấy Linh Như, anh dường như nổ tung khi phải đối diện liên tiếp nhiều chuyện vô cùng đáng sợ, tất cả đều là sản phẩm do bàn tay tội ác của tên mặt người dạ thú Phước Khánh. Đã rất nhiều lần anh tự nhủ rằng, hãy bỏ qua và xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh có Linh Như bên cạnh thì mọi việc rồi sẽ ổn. Nhưng đời không như mơ ước, những tai họa không biết từ đâu cứ dồn dập dồn dập đè xuống gia đình nhỏ bé của anh, đè xuống cả sự nghiệp mà cả đời này anh cố gắng vun đắp và xây dựng. Và đến lúc này, khi danh dự của anh, danh dự của một bác sĩ với nhiệm vụ cao cả là cứu chữa con người bị hủy hoại thì anh không thể nào ngồi im và chịu đựng thêm được nữa. Anh đã quá mệt mỏi rồi...
Mọi chuyện sẽ có thể không tồi tệ như thế, không bi thảm như thế nếu Tăng Tiến không nhìn thấy nụ cười đầy kiêu căng ngạo mạn của Phước Khánh trong chiếc xe ô tô đang đi kế sát mình. Anh dường như mất luôn kiểm soát...
- Ô la la! Chào mày! Thật là may khi tao chuẩn bị ghé nhà mày chơi đây! - Phước Khánh hạ kính xe và cất giọng khiêu khích.
- Tao cũng đang đi tìm mày đây! Thằng khốn! - Tăng Tiến mặt đỏ ngầu, gằn từng tiếng một. Anh ước chừng mình có thể giết tên này ngay lúc này, giết cái tên luôn đi theo và gieo rắc đau khổ cho anh cùng gia đình anh.
- Thế sao ? Vui quá! Đúng ra là tao chỉ cần gặp cô vợ thân yêu của mày thôi. Tao muốn dẫn cô bé này ra mắt vợ mày... - Phước Khánh giọng đểu giả hướng sự chú ý của Tăng Tiến về phía Mỹ Hân, cô bé đang ngồi bên cạnh hắn.
Linh Như dường như muốn ngừng thở khi nhìn thấy sự xuất hiện của Phước Khánh, tim cô bắt đầu run bần bật và linh tính cho một điều tồi tệ sắp xảy ra càng lúc càng đến gần. Vô thức, cô bế đứa con ra khỏi nôi và ôm chặt vào lòng. Một điều gì đó báo cho cô rằng có lẽ đây là lần cuối cùng cô được ôm giọt máu của mình. Đứa bé khóc lả đi trong tay mẹ. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cũng chợt vỡ òa lăn dài trên gương mặt bà mẹ trẻ. Tất cả chuẩn bị cho một cuộc chia ly đầy máu và nước mắt..