Tin nhan chuc mung ngay 8-3
Soạn : SMS 84282 gửi 6722
Tải miễn phí

Hôn nhân bất đắc dĩ

Trên chiếc xe cấp cứu nó không rời tay anh một giây một phút nào. Đôi mắt đẫm nước cứ nhìn anh mãi không thôi. Trời vẫn xanh mà sao trong long lại cảm thấy đau đớn thế này. Đây có phải là do ông trời trừng phạt nó không? Chỉ là làm việc tốt thôi mà. Cuối cùng chiếc xe cấp cứu cũng đỗ xịch trước cổng bệnh viện. Các y bác sĩ nhanh chóng đỡ anh từ trên cáng xe xuống. Chiếc xe nhanh chóng được đẩy đi. Dọc hành lang, tất cả các bệnh nhân và y tá nữ đều đứng lại ngẩn ngơ nhìn chiếc xe màu trắng chuyển động dần về phía cái phòng có ba chữ: " phòng cấp cứu". Phải chăng họ thấy thương cảm cho chàng trai có khuân mặt baby. Nó không để ý đến xung quanh. Thẫn thờ, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Nó bắt đầu suy nghĩ kẻ muốn hại nó là ai. Cùng lúc đó: 

- Sao? Thất bại ư? Có cái chuyện nhỏ như con kiến thế mà cũng không làm được. Hừ. Như đã nói. Nó không chết thì nhà ngươi... sẽ - phải - chết. - Người đàn bà với bộ đồ đen tàn nhẫn nói. Rồi ngay lập tức dập máy. 

Lúc sau lấy chiếc điện thoại đen ra gọi cho ai đó nói đúng bảy từ rồi cũng dập máy luôn: 

- Xử nó đi. Nhớ phải sạch sẽ. 

******

Vị bác sĩ trẻ bước ra. Khuân mặt bơ phờ sau ca phẫu thuật gần 3 tiếng. Anh ngẩng mặt nhìn cô bé đang cúi đầu ngồi ở hang ghế xanh kia. Dường như quá nhập tâm vào việc gì đó mà cô không biết có ai đó đến gần mình. Anh bác sĩ nói: 

- Cô gái! Xin yên tâm. Ca phẫu thuật rất thành công. 

Lúc này nó ms ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ vẫn còn vương vài giọt nước. Nó gật đầu không nói lên lời. 

- Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng đặc biệt. Sau 1 tiếng nữa cô có thể vào thăm - Nói xong vị bác sĩ quay đầu bước đi. Tiếng nói của cô gái nhỏ rất nhẹ bay đến tai anh: 

- Cám ơn! 

Thế là nó lê đôi chân nặng trĩu đến trước cửa phòng đặc biệt. Xong một bong đèn 200V loé lên trong đầu nó " ko thể để anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm thế này được". Rồi lại quay ngồi bước từng bước nặng nề đến nhà vệ sinh. Tạt nước vào mặt nó cảm thấy rất dễ chịu. Bất giác bàn tay nắm chặt lại. " Nhất định phải tìm ra". 

*****

Cùng lúc đó: 

- Chúng mày giám giết tao? - Tên mặt sẹo sợ hãi hỏi. 

- Đúng. - Tên đầu đàn nói. Tay cầm con dao - " Phập" 

- Á....á - Kẻ xấu số hét lên. Tiếng hét như vang trời lở đất. Bởi bàn tay hắn đã đứt ra. Máu chảy. Đầy bàn tay người đàn ông. Một số giọt bắn lên áo ông - Lũ khốn. 

- ...... - Người đàn ông mặc đồ đen không nói gi. Chỉ từ từ rút cây súng Tokarev. Một loại sung phổ biến ở nước Nga. Nhếch môi và nhằm thẳng đầu tên mặt sẹo. "Đoàng". Viên đạn ghim ở ngay giữa trãn. Máu phụt ra. Từng dòng xối xả tuôn xuống. Tên mặt sẹo mắt mở to. Tay chống xuống bãi cỏ. Vậy là hắn đã chết ngồi. - Đưng trách tao. 

- Dọn sạch sẽ đi. Nhớ đừng sơ hở gi. - Người đàn ông vứt cây súng xuống trước tên mặt sẹo. Căn dặn lũ đàn em rồi khoan thai bước đi. Từ trong túi quần ông ta, rơi ra 1 chiếc dây chuyền bằng bạc. 

- Đốt nó thôi - Lũ đàn em bảo nhau. Rồi cầm lấy can dầu đổ xung quanh kẻ xẩu số. 

" Tách" ngọn lửa xanh nhanh chóng được bật lên. " Phừng" và rồi lan tỏa. Kẻ xấu số bắt đầu cháy thui. Mùi thịt người cháy thật kinh tởm. Khét lẹt bay loạn trong không khí. Mấy tên đàn em nhanh chóng lùi ra xa. Một số đứa không chịu được nôn thốc nôn tháo. Những kẻ có sức chịu đựng cao thì chỉ đưa tay lên bịt mũi. Một lúc sau, tất cả đã thành than. Chúng mới yên tâm mà rời khỏi đây đi về. Trong bóng tối, chiếc dây truyền loé sáng. Nằm trơ trọi cùng với đống tro tàn. Gió bỗng đến, mủi do bay lên. Loạng xoạng, tứ tung, không rõ phương hướng. Mùi cháy khét cũng theo thế mà bay đi. Những con quạ đen thi nhau đáp xuống. Kêu lên những tiếng rợn người. Chiếc vòng cổ gần như bị che lấp hoàn toàn bằng bụi than. Cách đó không xa bàn tay với chiếc nhẫn cũng nằm trơ trọi. Hình như lũ đàn em đã không để ý đến. 

- Nhanh lên! - Tiếng một người con trai. 

- Mùi gì kinh quá vậy sếp - Một tên đồng đội đưa tay lên bịt mũi. 

- Sao không khí ở đây u ám quá vậy trời. Lại còn thấy cả mùi máu tanh nữa chứ. - Tên này sợ hãi. Răng đánh lập cập vào nhau. Dẫm phải thứ gì đó. Hắn cúi xuống. Một chiếc đầu lâu - A'... Mẹ ơi... - Hắn sợ quá hét toáng lên. 

- Bình tĩnh. Là lũ quạ. Đây cũng chỉ là chiếc đầu con thú nào đó. Không cần sợ - Người sếp ra sức trấn an. 

- Sếp... sếp.. - Tên đồn đọi nói không ra lời. 

- Chuyện gì vậy - Tên sếp nhíu mày. 

- Bàn tay - Tên đồng đôi tay chỉ chỉ về phía chiếc bàn tay cùng chiếc nhẫn. 

- Có lẽ hắn đã chết - Sếp phán một câu rồi giắt khẩu sung vào ngang hông. Cầm lấy chiếc túi tên đồng đội đưa rồi cho bàn tay vào đó. - Tìm xem còn có thứ gì khác không? Rất có thể bọn chúng sẽ làm rơi rớt thứ gì đó - Sếp quay lại ra lệnh. Hai tên kia lập tức làm ngay. 

Một lúc sau, hai tên quay lại với cái mặt lấm lem. Nhìn sếp lắc đầu. Anh chàng sếp bất lực thở dài cuối cùng cũng phải thót lên: " vậy chúng ta về". Hai tên kia hí hửng vì đã thoát được khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này vui mừng ra sức gật đầu. Sếp bước đi. " keng" chiếc dây chuyền va vào hòn đá, Sếp nghi ngờ. Cúi xuống. Nhặt lên. Tay bắt đầu sờ đến chỗ hình tròn. Bật lắp.......... 

*****

- Được. Các người làm tốt lắm. Tiền thưởng đây, cầm di - Người đàn bà với cái áo đen nói. Tay thẩy cộp tiền dày về phía người đàn ông. 

- Bà chủ có gì cần căn dặn nữa không - Tiếng người đàn ông vang lên. 

- Có. Hãy giết chết nó. Việc mà kẻ n - g - u kia không làm được - Bà ta mỉm cười. Một nụ cười gai tận sống lưng. 

- Xin tuân lệnh. - Nói xong ông ta đứng lên. Quay đầu bước ra phía cửa. 

Lập tức cầm chiếc điện thoại lên. Bà ta gọi cho cô con gái: 

- Linh Đan! Con yên tâm. Nó sắp chết rồi. Sẽ không còn ai cản đường con nữa đâu.... 

******

Đã sáng rồi mà anh vẫn chưa tỉnh lại. Nó ngồi đấy khuân mặt buồn trông đến thảm thương. " Anh sẽ không sao mà. Phải không?" nó cứ hỏi anh như vậy suốt cả đêm hôm qua. Mắt nó thâm quầng do không ngủ. Một giọt nước mắt lại rơi ra. Nó nhanh tay dụi đi. Nhỡ lúc anh tỉnh lại thấy nó khóc thì làm sao. Nó khẽ đặt bàn tay anh xuống. Đứng lên đi vào nhà tắm. Cần tỉnh táo 1 chút. Lúc quay ra tay anh bắt đầu động đậy. Nó vui mừng chạy ra tìm bác sĩ. 

- Bác sĩ! Bác sĩ. 

- Có chuyện gì vậy? - Vị bác sĩ trẻ hôm qua xuất hiện 

- Anh ấy đã tỉnh lại rồi anh mau vào xem đi - Nó vui mừng cười toe toét nói. 

Vị bác sĩ ko nói gì gật đầu đi vào. Lúc sau khi kiểm tra kĩ càng anh quay qua nói với nó: 

- Bệnh nhân ko có vấn đề gi. Nghỉ ngơi thêm 1 vài ngày nữa là có thể xuất viện. 

- Vâng cảm ơn bác sĩ. - Nó cúi đầu. 

- Không có gì đó là trách nhiệm của chúng tôi. - Anh mỉm cười rồi đi ra. 

Nó tiễn anh ra tận cửa. Xong quay lại đi nhanh đến giường bệnh. Ôm chầm lấy anh. 

- Này cô! Không wen biết sao dám ôm tôi? - Anh nghệch mặt hỏi. 

- Xưa rồi anh ơi! Đưng có diễn 3 cái trò mất trí đó nữa. Em đọc truyện chán rồi - Nó vẫn ko bỏ anh ra mà nói bằng cái giọng chán nản. 

- Tôi ko biết cô - Anh vẫn rắn giọng nói. 

- Thật ko biết? - Lần này nó đã ngồi dậy. 

- Thật - Anh gật gật cái đầu. 

- Được. Vậy để tôi đgi gọi bác sĩ. 

Nó bình thản đứng dậy. Nhưng vừa đi được vài bước thì đã có bàn tay giữ nó lại. Biết ngay mà anh chỉ thích trêu nó thôi. Nó quay lại lườm anh 1 cái rách áo. Anh chỉ toe toét cười. Nó hếch mũi: 

- Bỏ tay ra em đi mua cháo nào. Chắc anh cũng đói lắm rồi nhỉ? 

Anh gật gật cái đầu bỏ tay nó ra. Nó hừ nhẹ 1 cái rồi nói: 

- Đấy bảo bỏ cái là bỏ luôn. Anh coi trọng đồ ăn còn hơn cả em. Thôi bé ngoan nằm yên nhé. Chị đi mua thức ăn. 

Anh nhíu mày thốt ra câu: 

- Em thật là hư ah. 

Nó không nói gì lè lưỡi lêu anh rồi chạy ra. 

- Nhớ trông chừng cẩn thận. Không đc cho bất cứ ai vào. Nếu là y tá thì phải có 1 người theo sau nghe ko? 

Tên vệ sĩ gật đầu nó ms yên tâm bước đi. Kể từ sự việc hôm qua. Nó đã gọi mấy người vệ sĩ đến để canh anh. An toàn vẫn là trên hết.. Nó cần giải quyết nhanh chuyện này. Trở về Việt Nam vẫn là an toàn nhất. Nghĩ vậy bước chân nó vô thức đi nhanh hơn. Xuống căng tin bệnh viện. Nó tranh thủ làm suất cơm. Nhịn từ tối hôm qua cũng hơi đói rồi. Phải bổ sung năng lượng thôi. Có thực ms vực được đạo mà 

- Cho tôi xuất cháo ngao. Xin gửi tiền. 

Cầm cái cà men cháo. Nó bước đi. Đầu ngã rẽ thấy có hai kẻ khả nghi. Nó nhíu mày. Bị phát hiện hai kẻ kia liền chạy đi. Nó chạy theo. Ra sân sau của viện. Không thấy chúng đâu. Nó ngó quanh. Bất chợt một chiếc khăn chụp vào mặt nó. Cà men cháo rơi xuống bắn tung toé. Nó huých cùi trỏ vê phía sau thoát khỏi cái khăn: 

- Các người là ai? 

Tên đầu sỏ im lặng. Giơ tay phất 1 cái. Tụi đàn em hiểu ý xông lên. Nó cũng tiếp trận. Sau 1 phút sơ hở. Nó bị 1 tên chụp lén thuốc mơ. Mí mắt nặng trĩu thế là nó ngất xỉu. 

- Đưa nó đi. Nhanh lên kẻo bị phát hiện. 

Tên đầu sỏ ra lệnh. Lũ đàn em lập tức xâu vào đưa nó lên xe. Ở cách đó không xa trên cây nhãn của bệnh viện. 1 cô gái cầm quả chuối lập tức nhét nốt miếng còn lại vào miệng rồi nhảy xuống. Trông cô chả khác gì con khỉ. Chạy theo lũ kia cô lập tức lên chiếc xe màu vàng choé và bám theo chúng. 

- Đã bị phát hiện. - Cô cười thích thú. 

*** Lại một nhân vật ms xuất hiện. Các mem đoán thử xem đó là ai nhé. 

- Lên nhanh! Mất dấu chúng ta đạp chết mi đấy - Đại tỉ khỉ - chuối nói với tên cũng giống khỉ ở bên cạnh. 

- Từ từ nào. Bà cứ thế là ống chề đấy. - Tên giống khỉ nhăn răng cười bật lại. 

- Này thì ống chề - Bà chị khỉ - chuối ko biết kiếm đâu ra quả chày phang thẳng vào đầu tên giống khỉ kia ko thương tiếc. Xong lại hồn nhiên bật nhạc lên. Vừa lái vừa hát lại còn rung đùi nhìn rất là hề. Khiến cho người đi đừng tưởng hai người này bị điên. 

Mẹ mua em con heo đất. I' o I' o 

Mẹ mua em con heo đất í ò í o 

Ngày hôm nay em vui lắm, 

Cầm heo trên tay em ngắm 

í ò í o .... 

Làm sao cho heo mau lớn, 

Làm sao cho heo mau lớn, 

í o i ò .... 

Tên giống khỉ vừa tỉnh được chút lại lăn ra bất tỉnh nhân sự. Bà chị khỉ chuối này rất thích chơi nổi. Lớn tồ rồi còn đi hát bài hát của các bé. Thật là không chịu nổi. Chiếc xe đen đằng trước cứ đi mà không hề nghi ngờ rằng đằng sau có kẻ bám đuôi. Chúng rẽ vào một cái ngõ nhỏ nhiều cây. Có vẻ đây là đường dẫn vào rừng. Chiếc xe đằng sau cũng thế mà đi theo nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định để không bị phát hiện. Tên khỉ đã tỉnh. Hắn lập tức lien lạc với lũ đàn em. Phải ra tay nhanh kẻo không kịp mất. Chiếc xe kia lại tiếp tục rẽ tiếp. Thật là ngoằn nghèo quá đi mất. Bà cô khỉ chuối nhăn mặt nhíu mày thắc mắc với tên ngồi cạnh: 

- Sao lũ bắt cóc cứ thích đưa con tin vào đây thế nhỉ? Vào đây chỉ tổ muỗi đốt với rắn cắn. Hix - Bà chị vừa nói vừa đập muỗi bôm bốp. 

- Hehe. Chị đã nghe món muỗi rang chưa? - Tên khỉ hỏi. Bà chị này lập tức lắc đầu. - Trời! Đây là món đặc sản đó. Chị cứ đập nhiều vào xong để vào đây nè. - Hắn giơ chiếc túi ra - Chốc về bảo đầu bếp họ làm cho. Ngon tuyệt vời luôn. 

- Thật hả? - Bà chị quay sang hỏi. 

- Thật. ăn xong bảo đảm chị cứ phải gọi là chết mê chết mệt đi - Hắn quay sang gật đầu lia lịa. Mắt lại còn ánh lên vẻ thèm thuồng. 

- Bốp.... Đưa cái túi đây - Hắn lập tức giơ cái túi ra hứng - Để về chị rang cho nhóc ăn nhá. - Xong cầm cái túi ập luôn vào đâu tên nè. - Dám lừa bổn cô nương. Có vẻ nhà người chán sống rồi.

"Hix. Cứ ngỡ lừa được bả mà lại bị bà lật tẩy." Tên này nghĩ thầm mặt vẫn còn nhăn nhăn. Bà chị này quả là cao thủ a. Sau một hồi lượn ra lượn vào, rồi đập muỗi bắt ruồi. Cuối cùng chiếc xe kia cũng dừng lại trước một căn nhà hoang trông có vẻ rất sang trọng. 

- Lôi nó xuống - Tên mặc đồ đen ra lệnh. 

Bọn kia lập tức mở cốp xe. Lôi ra 1 cái bao tải đen. Hừ. Cái lũ ********. Dám cho chị í nằm ở cốp xe. Một thằng nhìn trông to con cầm cái bao vác lên vai. Nhìn hắn vác rất nhẹ nhàng. Hai tên còn lại một tên đi trước một tên đi sau. Ngó trước ngó sau. Ngó đông ngó tây, ngó phải ngó trái để đảm bảo ko có người. (Đúng là lũ ngu. Người ta theo dõi từ lâu rồi mà ko biết. Ngu hết sảy). Xong chúng khoan thai mở cửa bước vào. Mấy tên trông cửa cũng cười hì hì vì độ ngu của chúng. 

- Đại ca. Con nhỏ đây. 

- Được rồi. Cột nó vào cái ghế kia. - Tên đại ca ra lệnh - Bà chủ! Xin mời. - Xog đưa tay ra mời người đàn bà mặc bộ đồ màu huyết dụ. 

- Mấy người làm tốt lắm. Xog vụ này ta sẽ trọng thưởng. - Bà ta nhếch môi nói. 

- Cảm ơn bà chủ - Bọn kia lập tức cúi đầu. 

Bà ta ko nói gì chỉ phẩy phẩy tay. Lập tức lũ đàn em hiểu ý lui ra. Bên trong chỉ còn mấy tên chỉ huy cấp cao cùng bà ta và tên đại ca. 

- Bà Jen. Con nhỏ chưa tỉnh có cần..... - Tên đại ca chưa nói hết đã bị bà ta chặn họng. 

- Không cần. Cứ để têk. Ta muốn cho nó sống lâu hơn một chút. - Rồi bà ta ngồi nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt đầy lửa. 

******

- Có ai ngoài đấy ko? - Anh gọi. 

- Thưa tổng giám đốc. Có chuyện gì ko ah? - Tên vệ sĩ mở cửa bước vào. Cúi đầu hỏi. 

- Sally đâu. Sao con bé đi mua cháo mà mãi chưa thấy về têk? - Anh cau mày hỏi. 

- Dạ. Chúng tôi cũng không rõ. Vừa nãy cô ấy có dặn chúng tôi chăm nom anh cẩn thận xong gì mãi mà chưa thấy về. - Tên vệ sĩ lắc đầu. 

- Được rồi. Anh cho người đi tìm con bé xem. 

- Vâng. - Tên vệ sĩ lui ra. - 2 cậu đi tìm cô Sally ngay - Rồi ra lệnh cho 2 người ở đấy. 

2 tên vệ sĩ kia gật đầu lập tức chạy đi tìm nó. Còn anh, anh cảm thấy trong long nôn nao ko yên. Anh sợ lại có chuyện gì xảy ra với nó. Bà ta chắc chắn sẽ không tha cho con bé đâu. Đã ra tay một lần mà ko chết thì chắc chắn sẽ có lần thứ 2. Anh cứ mải suy nghĩ mà không hề biết bên ngoài đang có cuộc đôi co xảy ra. 

- Tôi là bạn của cô Sally và anh Joo. Anh hãy cho tôi vào đi. - Người kia nói. 

- Tuyệt đối không được. Cô Sally đã đi vắng rồi. - Anh vệ sĩ vẫn kiên quyết. 

- Hừ. Joo. Tôi Alex này. Bảo họ cho tôi vào đi. - Thuyết phục mãi ko được anh ta bực mình hét lên. 

Lúc này anh mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Biết được là Alex anh nóng long bảo với vệ sĩ: 

- Cho cậu âya vào đi. Mastuda. 

- Vâng. Mời vào - Người vệ sĩ tên Mastuda mở cửa mời cậu ta vào. 

- Hứ. Joo sao cậu thuê vệ sĩ khó tính vậy? - Anh ta lập tức cằn nhằn. 

- Không phải là khó tính mà là cẩn thận. - Anh cười - Thế nào rồi đã tìm ra chưa? 

- Hắn... đã chết. Mình có gọi điện thông báo cho sally nhưng cô ấy lại tắt máy. - Anh ta trả lời 

- Chết sao?????? 

****

Sau một hồi bất tỉnh cuối cùng nó đã tỉnh dậy. Định vận động chân tay một chút thì bỗng thấy tay mình đã bị trói. Nó hốt hoảng lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo rồi ngó nhìn xung quanh. Tối om. Không có ánh sang là tình trạng bên trong của căn phòng. Bà ta nhìn thấy những hành động này của nó thì nhếch mép cười đểu. 

- Tên k - hố - n n - ạ - n nào dám trói bổn cô nương. Thả ta ra ngay. Ta mà thoát đựơc ra thì mi chỉ có nước ngồi tù gặm cám thôi nghe chưa hả? Thả ta ra - Nó ra sức hét hò giãy dụa nhưng vô ích. Bọn này trói chặt quá. 

- Này! Cô em! Sắp chết rồi mà sao vẫn còn to mồm thế? - Một tên bước ra vuốt vuốt má nó. 

- Biến đi tên thối tha. Cái đồ hôi như chuột. Chán như con gián. Ngu như con milu. Lù đù như con gà mắc dịch... Nói chung là biến đi - Nó vừa chửi vừa né tránh cái bàn tay hôi như cú của tên này. 

- Ah' àh con khốn. Dám chửi ông. Này thì chửi này. - Hắn tức máu tát cho nó 2 cái. 

Máu từ mồm trào ra do tên này tát quá mạnh. Nó cười nhạt rồi phụt. Nó nhổ ngay cái đám nước bọt dính máu vào mặt hắn. Tên này đang định đánh thêm nó mấy cái thì một giọng nói lạnh như băng vang lên: 

- Đủ rồi. 

- Vâng thưa bà chủ - Xong hắn lui xuống. 

Đèn được bật lên. Nó nhìn người phía trước. Nghe giọng nói nó đã đoán được là bà ta. Nhưng nhìn mặt thì vẫn chắc chắn hơn. Nó cười lạnh lung nhìn bà ta. Má trái bắt đầu sưng lên, tấy đỏ, rát kinh khủng. Nó thầm **** tên ác ôn. 

- Thế nào mày ko ngờ là tao hả? - Bà ta tiến lại gần nó hỏi. 

- Có gì mà không với chả có. - Nó lạnh giọng nói. Tay đang chà đi chà lại sợi dây thừng vào chiếc đinh ms phát hiện đk. Mọi hành động đều rất nhẹ nhàng. Rất may cho nó là bọn vệ sĩ đều tập trung đứng ở phía sau bà ta. 

- Hừ. Mày vẫn còn mạnh mồm nhỉ? Nhưng thôi tao ko thèm chấp với kẻ sắp chết. Mày có muốn hỏi tao điều gì trước khi chết ko? - Bà ta cười khả ố nói. 

- Ồh. Rất nhiều. - Chiếc dây thừng đã bắt đầu đứt ra vài sợi - Có phải bà đã..........

- Oh. Những vụ đó sao? Đúng vậy tao đã buôn lậu, đã giết người để bịt đầu mối, đã làm những vụ làm ăn phi pháp. Mới đây tao đã giết một kẻ ngu chỉ vì nó không giết đựoc mày. Mà lại đâm phải thằng anh trai mày. Mày đã nghe rõ chưa? - Bà ta hét lên rồi bóp chặt cằm nó. 

Đau đớn. Đau muốn ứa nước mắt nhưng nó vẫn cười khinh bỉ. Tay xoay xoay cái nút ở cạnh chiếc đồng hồ. Thế là cuộc nói chuyện này đã đc ghi âm. 

- Mày còn cười được sao? Chúng mày đánh nó cho t. - Bà ta bỏ tay ra khỏi cằm nó rồi bước về ngồi trên chiếc ghế xem kịch. 

Bên ngoài: 

- Trời ơi! Con nhóc sắp bị đánh lìa. Chúng nó đã đến chưa? 

- Rồi chị hai. Bọn nó đang đột nhập vào đây n..... 

- Bốp. Ái con muỗi chết tiệt 

- Nhỏ mồm thôi - Tên khỉ lập tức lấy tay bịt mồm bà chị lại. 

******

Thế là nó đã đi Nhật đc 1 tháng. Hắn ở nhà nhớ nhung mong chờ. Bao lần gọi cho nó mà nó không nghe làm hắn khổ sở biết bao. " Chắc là vợ bận việc thôi thông cảm vậy" hắn đã phải duy trì cái ý nghĩ đấy suốt 1 tháng qua. Đọc báo thấy những việc nó làm hắn thấy thật là hãnh diện. Bây giờ ngồi đây hắn lại bắt đầu nhớ về nó. Cầm khung ảnh hai đứa chụp chung lên hắn vuốt ve mặt nó. Cô vợ của hắn ko biết có gầy đi tí nào ko? Nếu nó mà gầy thì hắn xót xa lắm. Điện thoại chợt rung. Hắn giật mình làm rơi khung ảnh xuống đất. Khung ảnh vỡ tan. Mặt nó bị miếng kính làm cho trầy xước. Mắt giật giật dự cảm cho hắn thấy có chuyện chẳng lành. Hắn bắt máy. Là Sam. 

- Alo. 

- Bảo ak. Dây chuyền 3 của tôi với Sally bị đứt. Tôi nghĩ có chuyện chẳng lành với Ngọc rồi. Tôi vừa gọi thì số của nó cũng thuê bao. - Sam nói giọng lo lắng. 

- Sao? Bức ảnh chụp chung của chúng tôi cũng vừa bị vỡ. Liêu......... - Hắn ko dám nói nốt ra. 

- Tôi nghĩ chúng ta phải lập tức sang đó ngay. 

- Được. Mọi người chuẩn bị đi tôi sẽ đặt vé máy bay. 

Nói xong hắn cụp máy. Gọi ngay cho bác quản gia bảo đặt ngay 5 vé sang Nhật. Xog lập tức chuẩn bị để ra sân bay.

Một tên to con cầm cái roi quật tới tấp vào người nó. Nó cắn răng, không la hét ko khóc lóc. Nó phải chịu, không thể khóc trước mặt lũ này được. Tên kia thấy nó chịu đựng ko nói gì thì tưởng nó ko biết đau liền ra sức quật mạnh vào người nó. Máu bắt đầu thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng. Không thể chịu được nữa. Nó đã ngất. 

- Nước - Bà ta ra lệnh. Lũ đàn em lập tức mang thau nước ra. Bà ta cầm chậu nước hất vào mặt nó. Nó tỉnh lại. Xót quá. Máu cứ chảy ra. Mà nó lại bị bệnh thiếu máu. Mất nhiều máu thế này làm soa nó chịu đựơc đây. - Sức chịu đựng của mày cũng cao quá nhỉ? - Bà ta mỉa mai - Nếu sát muối vào thì sẽ ra sao đây. Haha. 

- Bà giết tôi đi - Nó thều thào. 

- Nếu tao giết mày thì có lợi cho mày quá. Haha. Phải đùa giỡn mày thì ms vui chứ. Haha - Bà ta cười khả ố. - Mang muối ra đây. 

Cầm trên tay gói muối bà ta tiến lại gần nó. Đổ chút muối ra tay bà ta chuẩn bị sát lên vết thương của nó. Sắp được rồi, sợi dây thừng sắp đứt ra rồi, cố gắng tí nữa thôi. 

- Hừ. Nếu mày cầu xin thì tao sẽ cho mày được chết toàn thây nếu không thì.... 

- Phụt... - Một bãi nước bọt đc đáp xuống mặt bà ta - Ko bao giờ. 

- Mày. Được thôi - Bà ta đã nóng máu. - Chúng mày....... 

Bụp... rầm.. - Tiếng động bên ngoài cắt ngang giọng nói bà ta. 

- Có chuyện gì vậy? Một đứa ra xem sao. - Tên đại ca ra lệnh. 

" rầm" cánh cửa mở tung trước khi tên đàn em kịp xông ra. Bà chị cùng tên khỉ vàng hiên ngang bước vào. Cùng lúc đó anh và Alex cùng mấy tên đàn em cũng bước vào. Nhìn thấy vậy bà ta lập tức rút ngay con dao ở trên bàn chạy về phía nó. Kề dao vào cổ nó bà ta nói: 

- Nếu chúng mày lại gần. Tao... sẽ giết nó 

- Thả em gái tôi ra ngay. Nếu bà giám động đến them một sợi tóc nào của em gái tôi thì bà phải chết. - Anh hét lên. 

- Haha. Mày ko thấy là nó đã tàn tệ lắm rồi sao? 

- Anh..... - Nó yếu ớt nói. - Cứ xông vào đi. Ko cần phải lo cho em. 

- Mày im mồm - Bà ta cứa một đường vào cổ nó cảnh cáo. 

Anh nhìn nó xót thương. Không ngờ đứa em gái của anh lại bị hành hạ ra nông nỗi này. Anh nhìn bà ta bằng ánh mắt căm thù. Lửa giận đã tăng lên ngùn ngụt. 

- Này bà già.... bắt lấy - Bà chị khỉ chuối hét lên rồi quăng con chuột giả về phía bà ta. 

Nó hiểu đc ý đồ của bà chị đó liền nhân lúc bà ta sơ hở cầm con dao bẻ ngoặt ra. Xong chạy về phía anh. Anh lập tức ôm lấy nó. Thấy nó đã thoát. Bên anh bèn xông lên. Thế là hai bên đánh nhau loạn xạ. Lũ xã hội đen kia lôi hết kiếm, đao rồi gậy gộc ra. Hai bên xáp lá cà. Anh cùng alex bảo vệ nó. Lúc này thật hỗn loạn. Một tên thấy chỗ anh có sơ hở liền cầm con dao định đâm anh. Nó nhìn thấy nhưng ko đủ sức hét lên nữa rồi. Nó quay người và đỡ chọn nhát dao. Con dao đâm sâu vào bụng nó. Anh hét lên. Nó mỉm cười nhìn anh. 

- Anh ko sao là tốt rồi. - Thế là nó ngất lịm. 

" I' o I' o". Xe cảnh sát và xe cứu thương đến cùng 1 lúc. Bà Jen và lũ xã hội đen đều bị còng tay lôi về sở cảnh sát. Bà Jen như lên cơn điên hò hét ầm ĩ rồi cười man rợ: 

- Hahaha.. Cuối cùng tao đã giết được mày...hahaha. 

Anh và mọi người căm phẫn nhìn bà ta rồi nhanh chóng đưa nó lên cáng xe cấp cứu. Chiếc xe rời đi. Trên xe có tất thảy 4 người: nó - một người yếu ớt khuân mặt trắng bệch, nhìn rất mỏng manh dễ vỡ và cần được bảo vệ. Anh - một người đem khuân mặt u uất, buồn sầu. Chị - một người nhí nhảnh nhưng hiện giờ đang rất hoang mang cùng đôi mắt buồn. Một cô y tá đang cố gắng sơ cứu để giữ lại mạng sống cho cô gái bé nhỏ. Chiếc bình hô hấp gắn chặt trên mặt nó. Những tiếng thở khó nhọc. Tất cả đều lo lắng, tất cả đều sợ hãi. Duy chỉ có cô gái đang nằm đó là nở một nụ cười thanh thản trông rất mãn nguyện. Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô áp lên má mình. Miệng khẽ lẩm bẩm những câu nói nhỏ. 

Cô gái bên cạnh anh tay bịt chặt miệng, mắt tuôn ra những dòng lệ trong suốt. Cô tự trách mình tại sao lại vào quá muộn để nó phải chịu những ấm ức này... Anh dường như ko để ý đến cô gái bên cạnh, chỉ cầm chặt lấy tay nó. Miệng vẫn khẽ lẩm nhẩm. Nghe ra đây là một bài hát. Một bài hát quen thuộc của anh và nó. Phải chăng anh đã nhớ ra điều gi? 

Chiếc xe cấp cứu dừng lại. Đội ngũ các bác sĩ và y tá đã đứng chờ sẵn. Họ nhanh chóng đưa cô gái nhỏ kia vào phòng cấp cứu. Chiếc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Anh bất lực đứng dựa ở đó. Dòng lệ trong suốt chảy dài trên má anh. Thầm cầu nguyện rồi anh khuỵ xuống. Cô gái kia nhanh nhẹn chạy đến ôm anh vào long. Để nước mắt anh thấm đẫm trên bờ vai mình. Một lúc sau cô nhẹ nhàng dìu anh dậy để anh ngồi lên chiếc ghế xanh. Mọi người đã tụ tập đông đủ. Họ đều đang mong chờ tin tốt lành từ vị bác sĩ. Chợt chiếc điện thoại trong túi áo anh rung lên với nhạc chuông quen thuộc "Wound". Đó chính là chiếc điện thoại của nó. Anh mặc kệ anh ko nghe. Chiếc điện thoại vẫn vang lên từng hồi. Cho thấy sự kiên nhẫn của người bên kia. Anh bực bội cầm chiếc máy lên ấn nút nghe mà không thèm nhìn xem người gọi là ai: 

- Ngọc..... - Người đầu dây kia chưa nói hết câu đã nghe tiếng quát của anh. 

- Ai vậy? Xin đừng làm phiền nữa. - Đây là lần đầu tiên anh gắt lên như vậy. 

- Ngọc... không.. xin hỏi anh là ai? Sao lại nghe điện thoại của Ngọc? - Giọng nói bên kia có chút hoảng hốt. 

- Tôi là anh trai của Sally. Còn cậu là......... 

- Tôi là chồng cô ấy. Xin anh cho tôi gặp Bảo Ngọc. 

- Chồng.... Có lẽ.. ko được rồi... con nhóc đang ở trong bệnh viện...... - Anh nói nhỏ dần. 

- Bệnh viện? Sao cô ấy lại ở tỏng đó? Bệnh viện nào? Hãy nói cho tôi? - Hắn sốt sắng. 

- Được. Đây là bệnh viện X. 

Nghe xong hắn liền cụp máy. Vội vã bắt tãi lũ bạn thấy thế liền cũng chạy theo. Chiếc taxi nhanh chóng chở hắn cùng mấy người kia đến bệnh viện. Đến nơi, hắn vội vàng đi xuống phi ngay vào bệnh viện. Sam và Windy cũng vội vã đi theo. Way ở lại trả tiền rồi cũng chạy theo. Tất cả mọi người đều mang một tâm trạng lo lắng khó tả. 

- >> Liệu nó có làm sao ko? 

Là câu hỏi hiện hữu trong đầu mọi người. Sau một hồi chạy đi chạy lại cuối cùng cả năm cũng dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Hắn sốt sắng chạy đến lay vai anh 

- Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy? 

- ........ - Anh chỉ im lặng không biết nói gi. 

- Hãy nói cho tôi biết. Hãy nói đi - Hắn hét lên. 

Mọi người đều ái ngại nhìn hắn. Way và vic liền đến bên vỗ vai hắn: 

- Bình tĩnh mọi người sẽ nói cậu đừng làm ồn như thế nữa. 

Hắn cũng im lặng làm theo. Quản lí Jun thay anh kể mọi chuyện cho hắn. Nghe xong hắn tức giận nắm chặt tay. ĐẤm mạnh vào tường. Miệng **** thề: 

- Mẹ kiếp. Tôi sẽ làm cho cả gia định bà khuynh gia bại sản. 

Rồi hắn bất lực khuỵ xuống. Nắm tay buông lỏng. Hắn hận mình sao không bảo vệ được nó. Sao khi nó sang đây hắn lại ko đi theo. Sao hắn lại có thể tin tưởng nó cơ chứ? Hắn ngẩng mặt mà không dám hét. Chỉ tay lên trần nhà ý như muốn nói: 

Chỉ tay lên trời hận đời vô đối 

Xong lại cúi mặt xuống thì thầm: 

Úp mặt xuống đất nói dối ngại ghê. 

Mọi người nhìn theo từng cử chỉ của hắn mà mắt to mắt nhỏ. Không hỉu hành động đó là gi? Sam và Windy đang ôm nhau khóc nức nở mà cũng phải dừng lại để nhìn hắn. Bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một cô y tá xông vội ra vẻ mặt thoáng lo lắng. Mọi người chạy xô đến. 

- Ai có nhóm máu trùng hợp với bệnh nhân? Bệnh nhân đang thiếu máu trầm trọng xong máu của nệh viện lại ko đủ. 

Mọi người nhìn nhau. Ko ai có nhóm máu trùng với nó cả. Cô chị vừa nãy lập tức lên tiếng. 

- Tôi. Nhóm máu của tôi là nhóm máu O. 

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cô. Anh ngạc nhiên ko nói nổi câu nào.Cô mỉm cười nhìn anh. Cô y tá tươi cười lập tức cầm tay cô như bắt đc vàng: 

- Được. Cô đi theo tôi. 

Thế là chiếc cửa phòng cấp cứu lại mở ra 1 lần nữa và lại đóng vào một lần nữa. Đã 6 tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa ra. Ai cũng đều lo lắng. Có một số người đã về. Nhưng cũng có một số người vẫn đứng đó đợi. Tất cả đều mang trong mình 1 hy vọng mong manh. 1 tiếng nữa lại trôi qua. Cuối cùng vị bác sĩ cũng bước ra. Ông gỡ bỏ chiếc khẩu trang rồi thở phào 1 cái. Mọi người chạy ùa lại chỗ ông. 

- Bác sĩ. Cô ấy sao rồi? 

- Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng còn phải theo dõi thêm . Ai là người nhà bệnh nhân xuống gặp tôi. - Vị bác sĩ nói thế rồi bỏ đi. 

Anh và hắn nhìn nhau rồi cùng đi xuống. Sam, Windy, Way và Vic thì ở lại với nó. Nó đã đc chuyển qua phòng hồi sức. 

- Bác sĩ. Cô ấy có vấn đề gì sao? - Cả hai cùng đồng thanh hỏi khi đã ngồi trên ghế. 

- Hừm. Đúng vậy. Tuy đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng do mất quá nhiều máu cộng với việc bị tổn thương tâm lí nặng nề lên cô ấy khó có thể thỉnh lại. 

- Sao? - Cả 2 người thảng thốt. 

- Nhưng đó cũng chỉ là có thể thôi. Nếu như lí trí cô ấy phục hồi nhanh thì cô ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng việc đấy có vẻ là xa vời. Khoảng thời gian để cô ấy phục hồi và tỉnh lại rất dài. Có thể là 1tháng, 10 tháng, 1 năm hay 3 năm - Vị bác sĩ nói vs vẻ mặt lo sợ, rụt rè. 

- " Rầm"... Mặc kệ là 1 năm, 10 năm, hay 100 năm. Cho dù cô ấy có ko tỉnh lại đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy. Yêu cô ấy đến suốt đời. - Hắn đập bài cái rầm rồi bực bội bỏ đi. 

- Mong bác sĩ thông cảm. - Anh nói bằng giọng buồn buồn. Giờ đây cái chất giọng lạnh băng đã bị tan chảy rồi. 

- Ko sao. Chỉ vì cậu ta quá yêu con bé thôi. - Vị bác sĩ già lắc đầu. 

Anh ngồi thêm vs bác sĩ 1 lúc để nghe về tình trạng của nó. Hắn thì khuân mặt hầm hầm bước đi. Trong long thổn thức bao suy nghĩ. Bước chân đi nhanh dần. Về lại nơi có nó. Nó nằm đấy. Như nàng công chúa ngủ trong rừng. 

....Bệnh nhưng vẫn đẹp....

...Đau nhưng vẫn cười ...

Hắn đau xót nhìn nó. Cầm chặt lấy bàn tay nó nước mắt khẽ rơi. " Cho dù em có thế nào. Anh vẫn sẽ mãi yêu em". Rồi hôn nhẹ lên trán nó. Mọi người ở ngoài nhìn vào trong. Thấy hắn như vậy thì ko khỏi đau long. Sam và Windy nước mắt rơi lã chã. Họ cảm thấy thương tâm cho cô bạn và cô chị của mình. Hai người con trai kia nhẹ nhàng ôm họ vào long mà vỗ về. Anh đứng đó như pho tượng. Khổ tâm. Làm sao đây. Đứa em gái bé bỏng tội nghiệp của anh. Hắn đuổi tất cả mọi người về. Không cho ai ở lại kể cả anh. 

- Mọi người về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại. Ko cần ai ở cùng đâu. 

Ánh mắt hắn kiên định làm mọi người muốn ở lại cũng ko được. Thế là cả lũ lật đật kéo nhau về. 4 ng kia về khách sạn ở còn anh thì về ngôi biệt thự của mình. Sau khi mọi người về hắn lập tức vào phòng. Cầm chặt tay nó nhìn ngắm nó suốt đêm rồi ngủ quên khi nào ko biết. Sáng thức dậy, nó vẫn vậy vẫn nằm im đó cùng nụ cười dang dở trên môi. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Khuân mặt xanh xao hốc hác. Hắn xót xa. 

Bà Diệp sau khi nghe tin con gái mình liền ngất lên ngất xuống. Ông Diệp cũng đau xót ko kém. Chưa một ai nói cho ông bà biết về đứa con trai mất tích của mình. Bố mẹ hắn cũng rất buồn vì đứa con dâu bị vậy. 

1 tuần sau: 

Tại bệnh viện thần kinh: 

- Này. Sao mày dám ăn chuối của tao? Đồ khốn kiếp - Bà Jen nhảy chồm chồm lên. 

- Con ranh. Mày ăn trộm còn nói tao hả? - Một bà mập mập nói. 

Á à. Mày chết với bà. - Bà Jen tóc tai xoã xượi, rối tung, tai cài bông hoa chạy đến chỗ bà mập nói. Thế là hai bà một béo 1 gầy xông vào đánh nhau. 1 tên thanh niên gần đấy nhảy lên ôm thân cây cao hứng hát vu vơ: 

Bơm xăng thôi em mà. 

Bơm cho anh đi mà 

Bơm xong đi la cà 

Thật là đen vì xe hết xăng. 

- hú hú. Gầy cố lên. Đánh chết mụ béo đi. Hú hú - Tên điên hét lên. 

Mấy y tá nhanh chân chạy lại gỡ 2 bà sư tử hà đông ra. Mặt bà gầy đã xuất hiện vài vết cào nhìn như mèo do dính phải nội công thâm hậu của bà mập. Bà mập cũng vậy. Miệng rớm máu do xơi phải cú đám trời giáng của bà gầy. Bọn hắn đứng đấy. Nhếch mép cười nhạt. 

- Hoàng Thanh Vân bà mà cũng có ngày này sao? 

Rồi tất cả quay về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho nó. Hắn đã quyết định sẽ đưa nó về Việt Nam để dễ bề chăm sóc. Mọi người ai cũng đồng ý vậy. 

*****

Tại Việt Nam: 

- Cô Hồ Linh Đan! Yêu cầu cô phối hợp vs chúng tôi. - Vị cảnh sát già lên tiếng. 

- Phối cái đầu các ông ý. Tôi có làm cái gì đâu mà phải theo về cái chuồng bò của các ông? - Linh Đan mạnh miệng. 

Mấy vị cảnh sát ở đó đã hết sức nhẫn nhịn mà cô ta vẫn cứ **** mắng. Họ định xông lên nhưng vị cảnh sát già giơ tay cản lại. 

- Chuồng bò? Haha. Rất tiếc. Cái chuồng bò đấy là nơi cô sắp cư ngụ đấy. Bắt cô ta lại 

- Bỏ tôi ra. Mấy người đang lzgi vậy? BA ba ơi! - cô ta ra sức giẫy dụa. 

Ông Hồ sợ hãi ko dám ra. Ông đã hoàn toàn suy sụp cái uy danh của ông ngày trước lẫy lừng bnhiu thì bây giờ lại phải xấu hổ bấy nhiêu. Ông thật sự ko biết sao mình lại lấy đc 1 người vợ thâm hiểm và đứa con gái sinh ra cũg thâm hiểm y vậy. Ông đau long đến nỗi muốn chết đi sống lại. 

******

4 năm sau: 

Hắn giờ đây đã là một vị giám đốc uy quyền đầy mình. Tiếp nhận công ty của ba và làm cho nó càng lớn mạnh hơn. Nó vẫn vậy vẫn nằm đó. Anh thì đã quay về với gđ của mình. Và hiện giờ anh đang yêu cô chị khỉ chuối đó. Cô ta là con gái cưng của ông bà Triệu. Cô đã yêu thầm anh từ ngay lần đầu lúc ông bà Triệu dẫn anh về nhà. Cô ko coi anh là anh trai. Mà luôn coi anh là một nửa của mình. Ông bà Triệu cũng đồng ý để anh và cô đến vs nhau. Thôi thì ko làm con nuôi thì làm con rể vậy. 2 cặp kia cũng vậy. Họ cũng rất hạnh phúc. Họ yêu nhau đã được ngót gần 6 năm nhưng họ chưa làm đám cưới. Họ chờ nó tỉnh lại rồi cưới luôn 1 thể cho nó vui. 

Hôm nay, hắn về nhà sớm. Chạy lại phòng mình. Hắn hôn lên trán nó thì thầm: 

- Này vợ iu! Sao em nằm mãi vậy. Dậy mà coi anh nè. Anh sắp trở thành ông cụ rồi. Em chả thương anh gì sất. Anh kể cho em nghe nè. Hnay công ty vừa ms nhận một nhân viên mới. Cô ta khá là xinh xắn. Làm việc lại giỏi giang nữa. Em mà ko tỉnh dậy là anh sẽ lấy cô ấy để mặc em đấy. - Rồi hắn cười. Suốt 4 năm qua ngày nào hắn cũng nc với nói. Mặc kệ nó có nghe thấy hay ko. Hắn vẫn nuôi hi vọng nó sẽ tỉnh dậy. Và đúng thế giờ đây, ngón tay nó khẽ động đậy trong bàn tay hắn. Hắn giật mình nhìn kĩ xem mình có bị hoa mắt hay ko? Ko. Trời ơi. Đây có phải sự thật ko? Nó đã cử động sau 4 năm nằm im lìm. 

- Người đâu gọi bác sĩ ngay nhanh lên. 

Mọi người náo loạn nhanh chóng gọi bác sĩ. Họ đều mong cô chủ nhỏ này tỉnh lại. 

- Bác sĩ Trần sao rồi? 

- Chúc mừng cậu. Đây là dấu hiệu cho biết cô ấy sắp tỉnh lại. - Ông bác sĩ vui mừng nói. 

Hắn cũng vui mừng ra mặt. Mắt nó dần dần hé ra. Nó lờ mờ nhìn thấy khuân mặt của mọi người. Do tiếp xúc với bong tối quá lâu mà nó chưa kịp thích nghi với ánh sang. 

- Vợ iu! Vợ iu của anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. - Hắn vui sướng ôm chầm lấy nó. 

- Ax. Ngạt thở. Ngạt thỏ - Nó khó nhọc thốt ra từng tiếng 1. 

- Ây. Anh xl vợ iu. Tại anh mừng quá. 

- Con gái. - Bà Diệp đi đến cạnh nó - Cuối cùng con cũng tỉnh lại. Có phải con muốn doạ mẹ muốn chết đúng ko? - Bà nghẹn ngào cố ngăn cho nước mắt ko rơi. 

- Con xlỗi. - Khoé mắt nó ươn ướt. 

- Được rồi. Con dâu đã tỉnh rồi bà phải vui lên chứ. Sao lại sướt mướt thế này. Con bé sẽ buồn đấy. - Bà Đinh lại gần vỗ vai bà diệp. 

Bà Diệp gật gật đầu đứng dậy. 3 tiểu quỷ cô nương chạy đến nước mắt rơi như mưa. 

- Mày/ chị thật là tệ - Cả 3 đồng thanh. 

- Sao bắt chước tôi/ em - Cả 3 lại đồng thanh. 

- Cấm nhại - Lại một lần nữa. 

Tất cả cùng phì cười vì cái tính trẻ con của mấy cô tiểu quỷ này. 

- Em phải mau bình phục nhe - Hắn ghé tai nó nói thầm. Nó mỉm cười. Cái tay ko phải truyền nước giơ lên ngoắc ngoắc: 

- Chụt. Phần thưởng cho sự chờ đợi - Nó cười toe. Mọi người cũng cười theo. 

1 tháng sau: 

- Nào. Sao nhìn luộm thuộm thế kia? 

- Có cậu luộm thuộm ý. Người ta đẹp như tiên sa cá lặn thế này mà dám bảo luộm thuộm. 

- Hừ mấy cô nương cho tôi xin. 

5 cô dâu ngồi trong phòng cãi nhau chí choé. Đố mọi người mấy cô dâu đó là ai? Vâng đó chính là nó, Sam, Windy, Kim Ly và cô chị khỉ chuối Triệu Thuyên Di. Kim Ly đã tìm được 1 anh chàng nhà giàu bảnh trai để yêu. Cô đã theo đuổi cậu ta suốt 2 năm để đc đồng ý. Và ông trời ko phụ long kẻ biết cải tà quy chính. Đã cho anh động long để đến với cô. 

- Mọi người đã đến giờ. - Một người hét lên. 

5 cô dâu hồi hộp đứng dậy. Đi ra ngoài. 5 ông bố đã đứng đó chờ sẵn. Họ mỉm cười nhìn những đứa con gái của mình. 5 cô dâu cũng cười thật tươi. 

Chú rể nhìn cô dâu say đắm như con cá trắm. Những ông bố vợ đặt tay con gái mình lên tay những chàng rể, nháy mắt rồi đi xuống phía khan đài. 5 cặp song bước bên nhau đi lên chỗ cha sứ. 

- Ukm. Vì có 5 cặp lên ta sẽ hỏi gộp luôn cho nhanh. Hehe. Các con đồng ý chứ? - Vị cha sứ nháy mắt. 

Tất cả gật gật đầu. 

- Các nàng tiên xinh đẹp các con có đồng ý lấy các chàng hoang tử đây làm chồng ko? Dù cho có đói ăn, nghèo khổ, phải ra đường ăn xin....ái nhầm ko có nhà để ở các con vẫn nguyện sống bên các chàng chứ? - Vị cha sứ hồn nhiên nhìn ra chỗ khác mặc kệ ánh mắt nảy lửa của các chàng trai. 

- Chúng con........... - Mọi người đều hồi hộp - ......ko đồng ý? 

- .......... - Vị cha sứ ngớ người. 

- Tại sao chúng con phải đồng ý - 5 cô gái đồng thanh. 

- Vì các chàng yêu các nàng. - 5 chàng trai đồng thanh. 

- Được. Vậy chúng con đồng ý. - 5 cô nàng cười toe. 

- Vậy còn.... - Canh sứ chưa kịp ns xog đã bị chặn họng. 

- Tất nhiên là chúng con đồng ý rồi. 

5 cô dâu vui vẻ quay sang phía chàng trai. Họ trao nhẫn cho nhau rồi ôm nhau hôn thắm thiết. Các cô dâu tung bó hoa hồng lên rồi nhìn nhau cười hạnh phúc. Những đợt sóng nhỏ đánh nhẹ vào bờ. Thật bình yên. 

Chúng ta chỉ là 1 cặp vợ chồng bất đắc dĩ 

Nhưng cuối cùng lại bị chính trái tim mình chinh phục. 

Chúng ta thật sự yêu nhau.........

Hết 

1 năm sau: 

- Chồng iu! Anh muốn ở trên hay ở dưới? - Nó nhí nhảnh hỏi. 

- Vợ cứ đùa. Tất nhiên là trên rồi - Hắn chun mũi dễ thương. 

- Được rồi! Vợ iu sẽ đại lượng cho chồng ở trên. - Nó cười nói. 

Ngay lúc đó ở bên ngoài cửa phòng của nó và hắn: 

- Này ông ông nghe thấy gì ko? Đúng là tuổi trẻ. Ngay cả cái việc ấy mà cũg tranh giành nhau - Mẹ hắn nói. 

- Đúng vậy. Tuổi trẻ sức khoẻ dai. - Bố hắn cũng hùa theo. 

Hai ông bà đang nói thì: 

- Ái đau. Anh phải nhẹ nhàng thôi chứ. Em ứ them " chơi vs anh nữa". - Nó kêu lên. 

- Thôi nào vk iu lúc em làm anh thì anh có kêu đâu. - Hắn nói lại. 

- Uk chịu 

Hai đứa cứ cãi nhau mà ko biết rằng vk ck già bên ngoài đang nghe lén. Họ cười sung sướng vì nghĩ mình sắp có cháu bồng cháu bế. Nghe một lúc họ sung sướng rời khỏi đó. Hai người nào đó " chơi" chán thì bèn đi ngủ. 

Sáng hôm sau: 

- Ủa? Sao 2 đứa dậy sớm vậy? - Bà Cẩm ngạc nhiên. 

- 8h rồi mà mẹ - Hắn và nó đồng thanh. 

- Sao ko nghỉ thêm lúc nữa đi. Hôm qua chắc hai đứa " mệt lắm" - Bà cố nhấn mạnh chữ mệt. 

- Ak...Akk. - Như nhớ được điều gì đó hắn lên tiếng - Công nhận là mệt thật. Hwa chúng con chơii oẳn tù tì đến tận đêm. Trán sưng vù hết rồi này. 

- Hả? - Ông bà Đinh đồng thanh kêu lên. Lúc sau mặt ỉu xìu như cái bánh bao quát lên - Chơi bời cho đẫy vào. Lần sau nhớ dậy sớm nghe chưa? 

Hắn và nó ngớ người mặt hết mức. 

• Bên nhà Sam: 

- Vũ! Anh đâu rồi? Cún ị rồi. Anh mau vào dọn đi. - sam ra lệnh. 

- Ko đk. Anh đang chơi game. - Way nói vọng ra. 

- Anh.. Hức.. ko thương mẹ con em.. hức... Em sẽ đưa cún về bà ngoại. Ko bao h quay lại đây nữa. - Sam lại giở chiêu cũ ra. 

- Ưk. Em đi đi. 

- Anh thật quá đáng. Huhuhu. Oa oa.. con ơi ba ko thưong con. Ba ghét con. Vậy chúng ta đi thôi. Mẹ sẽ đưa con đi ko bgiờ quay về đây nữa. - Dứt lời Sam đứng dậy cầm cái túi - Nhưng mà con yêu. Con chờ tí, mẹ phải vơ hết tiền của ba con đã. Không chúng ta sẽ trở thành ăn xin mất, - Rồi chạy về phía cái két ra sức tống tiền vào túi. 

- Ái. Em đừng lthế.Anh sẽ chết vì đói mất thôi. 

- Nếu ko muốn chết thì đi dọn..... của con mau. 

- Được anh đi liền... đi liền ak...... 

Way đau khổ cầm cái quần của con nhoc vừa ms ị ra chỗ chậu nước rồi lấy tay vò vò nó đi. Sam cười hả hê. Cô luôn dung cách này để đánh lừa bắt anh làm việc. 

- Ối trao ơi! Chị Ly.. a Thiên 2 người ra mà xem nè. Sao bé Rin nàh chị dám cào Thi thi nhà em ra nông nỗi này hả? - Windy chống nạnh rú lên xót xa cho đứa con gái. 

- Đâu đâu. Tại con bé Thi đanh đá trêu gẹo con trai chị đấy chứ. - Kim Ly nhanh miệng giải thíc. 

- Đanh cái con khỉ? Con gái tôi ngoan hiền y mẹ nó thì làm sao mà trêu ghẹo đk thằng bé trong khi nó còn chưa đâỳ 1 tuổi hả? - Win vãn thét ra lửa. 

- Đúng rồi. Bắt nạt con gái tôi thì ns ra luôn di. - Vic hùa theo. 

- Gớm. Cái mặt khỉ con anh chị con tôi nào dám đụng vào? - Kim Ly chảnh choẹ lên tiếng. 

- Cái gi? Đít khỉ? Hừ..... Bà muốn đánh nhau phải ko? - Windy máu dồn lên não mặt xám xịt hỏi. 

- Uk. Đấy. Có ngon thì vô đây. Chị chiều - K.ly ra vẻ bất cần đời. 

Win nóng máu xông vào. Hai bên đấm, đạp, cào, xé, đánh lộn lẫn nhau. Vic và Thiên mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Đơ 1 lúc thì họ bắt đầu hiểu vấn đề. Cả 2 ra sức hò hét cổ vũ cho vợ iu của mình. Win cầm tóc Ly giật như điên còn Ly thì dung hết nội lực vốn có của mình để cào lại. Họ đánh nhau y như phim chưởng. Win bay lên đứng trên ngọn tre. Ái nhầm đứng trên thành cái bể nước. Dùng thần trưởng bay xuống đấm bụp phát vào mắt K. Ly và " rầm" do quá trơn lên cô nàng đã được ôm đất mẹ bao la. Vic chạy đến đỡ vợ. Thiên cũng lon ton xem vợ ra sao. Rồi cả 2 ông chồng bỗng bật cười nắc nẻ. Hai người kia cũng ngơ ngác nhìn nhau. Rồi 1 lúc sau họ cũng cưòi vang rồi chạy vào ôm nhau. Họ thật là buồn cười mà. Phải ko? 

- Quả đầu tổ quạ như điện giật của em nom thật buồn cười. - Ly cười ha hả. 

- Hoho. Chị thử xem lại mình đi quả mắt chó đốm của chị nhìn thật là đau long quá đi mất. - Win cười khả ố đá lại. 

Rồi họ cười vui vẻ. Cuộc sống ko chỉ có màu hồng. Họ đã phải trải qua bnhiêu gian khổ ms đến được với nhau. Vì vậy mọi người hãy trân trọng những gì mà mình đang có. 

CHÚC MỌI NGƯỜI SỐNG VUI, SỐNG KHOẺ, SỐNG TRẺ VÀ SỐNG ĐẸP! HEHE.



Disneyland 1972 Love the old s