XtGem Forum catalog
Tin nhan chuc mung ngay 8-3
Soạn : SMS 84282 gửi 6722
Tải miễn phí

Hôn nhân bất đắc dĩ

.....Hắn vung tay hất chiếc túi của nó xuống. Nó điên lên quay sang hắn và " bốp" 5 ngón tay xinh đẹp của nó in hằn lên má hắn. Cả lớp mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó. Hắn đứng phắt dậy thì thấy nó đứng nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt tức giận. Hắn cảm thấy lành lạnh ở sống lưng. Đây là lần đầu tiên hắn như vậy. Còn nó nó thấy choáng quá đầu óc nó quay cuồng nó ko đứng vững nữa,nó loạng choạng ngồi phịch xuống ghế. Mọi người lại nhìn nó với con mắt ngạc nhiên. Nhỏ Sam chạy lại gần nó: 

- Thuốc mày để ở đâu? 

- Trong túi .....xách... của tao thì...phải. - Nó nói đứt quãng. 

Nhỏ Sam chạy đến nhặt túi của nó lên lục tung mà ko thấy đâu. Nhỏ liền quay sang cô giáo: 

- Xin phép cô em đưa bạn xuống phòng y tế chút a! 

- Uk. Em đi đi. - cô giáo lo lắng. 

Vừa đi được vài bước thì nó liền khụy xuống rồi nó ngất lịm đi. 

- Sally! Sally - Sam lay mạnh nó quay qua Gia Bảo hét lên - Này cậu kia giups tui chút đi. 

- Sao tui phải giúp cô? - Hắn ngây thơ trả lời. 

- Vì cậu nó mới thế này thế cậu ko giúp thì ai giúp đây. - Nhỏ điên lên. 

- Em đưa Bảo Ngọc xuống phòng y tế đi. Nhanh lên - Cô giáo hối hắn. 

Nghĩ lại cũng thấy vì mình thật thế là hắn bất đắc dĩ phải bế nó làm cho bao trái tim các cô gái tan nát. Còn một người thì tức giận nắm chặt tay mặt đanh lại " cô được lắm, dám dụ dỗ kevil của tôi rồi cô sẽ biết tay tôi". Vâng người đó ko ai khác chính là Kim ly. Nhưng ko ai nhìn thấy khuân mặt của cô ta bây giờ vì mọi người vẫn còn đang ngỡ ngàng về cảnh vừa nãy. Tại phòng y tế: 

- Nó sao rồi cô y tá - Sam lo lắng cho dù đã biết bệnh của nó. 

- Ah. Cô nhóc ko sao đâu chỉ là do bệnh thiếu máu xong lại tức giận quá lên mới thế thôi. Tí là tỉnh ngay ý mà. - BÀ cô nói nhưng lại nhìn hắn chằm chằm mắt hình trái tim. ( già mà còn mê zai) 

- Zâng. Thanks cô. - Nhỏ Sam chạy lại gần nó. 

...........

- Rin...Rin... đừng bỏ em... mẹ đừng bỏ con.. mẹ ơi. - Nó nói mê man. Trong vô thức 1 giọt nước lăn dài trên gò má nó. 

- Mày làm sao zậy? tỉnh dậy đi - Nhỏ Sam lay lay người nó. 

Nó bật dậy ngơ ngác ko hỉu mình đang ở đâu. Nhỏ Sam như hiểu được ý của nó liền nên tiếng: 

- Đây là phòng y tế. Mày vừa xỉu xong làm tao lo muốn chết. 

- Vậy ak? Xin lỗi mày nha - Nó nói giọng đượm buồn. 

- Lại gặp ác mộng hả? Đừng nhớ về anh ấy nữa. Nếu thấy mày như thế này anh ấy sẽ buồn lắm đấy. - Nhỏ vừa nói vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nó. 

- Uk. - Quay sang hắn - Mà sao tên này lại ở đây? 

- Thì hắn ta bế mày zô đây đấy. - Sam nhanh nhẹn trả lời. 

- Cô ăn gì mà nặng zây? Như heo ý - Hắn mỉa mai nó. 

- Ai cần anh bế tui. Tui nhờ anh giúp chắc - Nó hét lên khuân mặt thể hiện sự bực tức. 

- Bình tĩnh mày ngất bây giờ. - Nhỏ Sam chen zô. 

- Đúng là làm ơn mắc oán mà. - Hắn nhún vai bỏ đi. 

- Tôi... ghét anh - Nó hét lên. 

- Thôi mà mày dù gì hắn cũng là chồng tương lai của mày đấy. Nhường nhịn nhau chút có chết được đâu. - Sam trêu chọc nó. 

- Mày nói gi? - Nó quắc mắt lườm con bạn. 

- Ờ ..thì... mày khỏe chưa lên lớp thui. - Nhỏ đánh trống lảng. 

- Uk. Lên thôi - Nó trèo xuống giường. 

Cả 2 đứa đi lên lớp đi được nửa đường chuông điện thoại của nó bỗng đổ. Nó nhấc máy: 

- Apa! Apa gọi con có chiện gì zậy? 

- ..........

- Pa nói gì cơ. Được rồi con sẽ đến ngay. 

- ........... 

- Vâng. 

Nó cúp máy ko nói với nhỏ Sam câu nào vội vàng chạy đi. Nhỏ Sam hét lên: 

- Mày đi đâu thế? 

Nó ko trả lời. Nó chạy nhanh xuống gara lấy con xe mui trần ra phi thẳng. Nó đi đến đâu mọi người phải tránh vội đến đó vì sợ tai nạn sẽ sảy ra. Trong đầu nó bây giờ ko còn gì phải bận tâm nữa. Nó chỉ nghĩ đến mẹ thui " mẹ đừng làm sao nhé! Mẹ đừng bỏ con như anh Rin nhé". Bật mí với các bạn chút nè. Gia đình nó gồm có 4 thành viên đó là pama nó, nó và một người nữa đó chính là Rin < Diệp Bảo Khánh> anh trai nó. Nhưng do 1 vụ tai nạn bất ngờ ông trời đã cướp đi anh trai người mà nó rất yêu quý. Và nó nghĩ rằng cái chết của anh là do nó. Nó rất day dứt nó ko bao giờ quên được cái ngày hôm đó. Và chính vì thế mà nó phải sang nhật du học. Quay lại nhé, nó dừng xe trước cổng bệnh viện chạy zô trong thấy ba nó đang ngồi ngoài nó nhanh chân đến bên ông: 

- Ba mẹ con sao rồi? - Nó hỏi giọng lo lắng. 

- Bà ấy vừa bị xỉu xong bác sĩ đang zô khám. - Ông quay qua nó trả lời. 

- Sally này! Ba có chiện muốn nói. - ông gọi nó. 

- Dạ. Ba cứ nói đi con nghe nè. - Nó nhìn ông. 

- Ba nghĩ....... con hãy kết hôn sớm để mẹ con có thể phỗ thuật sớm chứ cứ như thế này ba lo bệnh tình của mẹ con sẽ nặng hơn đấy. - Ông ngập ngừng bảo nó. 

- Haii zơ..... - Nó thở dài. - Con cũng nghĩ thế. Cứ để thế này con cũng muốn đau tim mà chết mất. Zậy chốc nữa con sẽ đề cập với mẹ. Nếu có thể hãy làm vào ngày sớm nhất trong tuần này con ko muốn tình trạng này tiếp diễn nữa. - Nó đau khổ nhìn ba. 

- Con thật sự muốn cuộc hôn nhân này sao? - Ông nắm tay nó hỏi. 

- Ko muốn thì con cũng ko có lựa chọn khác. Con ko muốn vì con mà có 1 người nữa phải ra đi. - Nói đến đây nó mặt nó đã nhòe nước. 

Ông Phong ôm nó vào lòng nó như con méo nhỏ. Nó thấy sao bây giờ nó lại yếu đuối thế. Ở cách đó ko xa cũng có 1 người đang đứng nhìn nó. Dù ko nghe thấy gì nhưng giờ đây cũng hỉu tại sao nó lại kết hôn với mình. Chính là hắn sau khi thấy nó vội vã lái xe ra khỏi trường. Ko hỉu sao hắn lại đi theo nó. Đến đây thì thấy nó khóc lóc trông lòng ba. Đứng đó 1 lúc hắn cũng quay lưng bước đi. Hôm nay hắn ko đến bar nữa mà hắn về thẳng nhà. Còn nó nó khóc trong lòng ba nó 1 lúc thì bác sĩ bước ra nó cùng ba nó vội đứng dậy chạy đến chỗ bác sĩ. Bác sĩ ra hiệu cho ba nó đi theo. Còn nó thì zô phòng gặp mẹ. Vừa thấy mẹ nó đã xà vào ôm bà. Nó khóc nấc lên: 

- Mẹ đừng làm sao nhé. Mẹ phải khỏe mạnh để thấy con gái mẹ lấy chồng chứ. 

- Con đừng khóc nữa mẹ ko sao đâu - Bà vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt nó - Con gái mẹ xấu quá lớn tồ rồi còn khóc nhè này. - Bà cười hiền hậu. 

- Con còn bé lắm con đã lớn đâu. Hi. - Nó nũng nịu. 

- Bà tỉnh rồi à? - Ông phong bước vào - Bảo Ngọc ra ba bảo! - Quay qua nó. 

- Dạ. Mẹ nghỉ ngơi đi nhé. Con ra đây 1 xíu. - Nó quay qua mẹ. 

Ra đến ghế ông phong kéo nó xuống và bảo: 

- Ba vừa đi gặp bác sĩ. Ông ấy bảo khối u của mẹ con đang to ra. Cần phải phẫu thuật sớm nếu ko sẽ rất nguy hiểm. 

- Vâng. Con biết. Vậy bây giờ chúng ta sẽ vào bảo với mẹ ba nhé. - Nó nói giọng đượm buồn. 

Nó cùng ông bước vào phòng trình bày kế hoạch với mẹ nó. Mẹ nó rất vui bà hứa nó cưới xong sẽ để bác sĩ sắp xếp lịch phẫu thuật. Nó cười hiền nó thấy vui vì mẹ nó hứa sẽ phỗ thuật nhưng nó cũng buồn vì cuộc hôn nhân ko tình yêu này. Nó nghĩ mẹ nó khỏe lại thì nó và hắn sẽ li hôn. Sau khi bàn bạc song mọi chiện nó lái xe đi lòng vòng cho khuây khỏa. Thứ 7 này nó sẽ kết hôn với hắn. Hôm nay đã là thứ tư, 2 ngày 1 đêm nữa nó sẽ ko còn tự do nữa. Nó đi đến tất cả các nơi nó đến đồng hoa cúc dại nơi mà nó vẫn hay đến mỗi khi nó buồn, nó đi đến công viên...... nó cố tận hưởng những ngày tự do còn lại. Còn hắn sau khi nghe xong thông báo từ mẹ hắn thì hắn sock toàn tập. Dù biết là cuộc hôn nhân này ko thể từ chối nhưng hắn cũng ko ngờ nó lại đến sớm như zậy. Hắn ko iu ai cả hắn chỉ iu mình Linh Đan thui ( xấu hơn sally). Hắn thầm nghĩ sẽ làm cho nó đau khổ rồi nó sẽ phải rời xa hắn thôi. 1 ngày, 2 ngày... 1 đêm cũng trôi wa cuối cùng cái ngày đó cũng đến cái ngày mà nó ko còn là một cô bé hồn nhiên ngây thơ nữa. Mà bây giờ nó phải là một người vợ, một người nội trợ đảm đang luôn giúp đỡ cho chồng. Và nó giờ đây đã là một bông hoa có chủ. Nó thấy chua xót quá có ai giúp nó ko. Nó ngẩng mặt lên trời " Anh hãy sống bình yên nhé! Em sẽ ko để mẹ sang bên đó đâu. Anh đừng nghĩ em ích kỉ nhé. Em ko thể mất ai nữa. Vì mất anh đax là quá đủ với em rồi. Nếu mất thêm mẹ có lẽ em sẽ ko sống được mất. Anh hãy chúc phúc cho em nhé!" Mắt nó rưng rưng rồi cuối cùng nó ko kìm được nữa nước mắt nó rơi trên khuân mặt thanh tú. Nó lấy tay quệt nước mắt tự nhủ mình sẽ phải mạnh mẽ lên 

Nó bước ra ngoài để cho thợ trang điểm. Sau 1 tiếng vần lên vần xuống cuối cùng cũng xong. Mẹ nó bước vào: 

- Ôi ai đây? Có phải con gái mẹ ko vậy? - Mẹ nó ngạc nhiên. 

- Xấu lắm hả mẹ? - Nó nhăn mặt. 

- Ko. Ko phải thế chỉ là vì con qua xinh thôi hơn cả sức tưởng tượng của mẹ. - Bà chưa cháy. 

- Thế bình thường con gái mẹ ko xinh hả? - Nó làm nũng. 

- Haaha... - Tất cả giúp việc nhà nó cười ầm lên - Coi tiểu thư kìa sắp đi lấy chồng rồi mà còn làm nũng. - Ông vinh nói. 

- Hi - Nó cười trừ. 

- Woa.. Cô dâu của chúng ta đây sao? Xinh wa. Chú rể mà nhìn thấy chắc đơ lun wa - Nhỏ Sam ở đâu nhảy zô. 

- Mày cứ quá lời. - Nó đỏ mặt. 

- Thôi tất cả ra ngoài để ông bố này còn tâm sự với con gái cưng chứ - Bố nó xuất hiện. 

- Ba! - Nó vui mừng vì ba nó xuất hiện đúng lúc. 

- Con gái ba hôm nay xinh quá - Ông bước lại gần nó sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài. 

- Thật hả ba? - Nó hỏi đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. 

- Ba có bao giờ nói dối con ko? - Ông hỏi. 

- Tất nhiên là ko. Vì ba rất thương con mà. - Nó nói rồi giọng chợt buồn hẳn. 

- Con đừng buồn. Sang đó con hãy sống thật hạnh phúc nhé. Con hãy coi ba mẹ chồng con là ba mẹ và đối xử với họ như chúng ta. Còn với chồng con con hãy yêu thương nó thì con sẽ có được kết quả là một cuộc hôn nhân hạnh phúc. - Ông như hểu được ý nó. 

- Vâng. Xa ba mẹ con sẽ buồn lắm nhưng con sẽ cố gắng. - Nó cười nhìn ông. 

- Uk. Ba tin con. - Ông nhìn nó bằng ánh mắt tin tưởng. 

BÊN NHÀ HẮN: 

- Mẹ. mẹ đã nói câu này bao nhiêu lần rồi. Con ko iu cô ta con chỉ iu mình Linh Đan thui. - Hắn mệt mỏi giải thích. 

- chắc chắn con sẽ yêu con bé đó. Vì thế con hãy đối xử tốt với con bé bằng ko thì đừng trách mẹ. - Bà Cẩm nhìn thằng con quý tử dọa dẫm. 

- Được để con xem sức chịu đựng của cô ta đến đâu. - Hắn hét lên. 

Cuối cùng giờ tốt đã đến. Lễ cưới được tổ chức tại một khách sạn sang trọng thuộc quyền của nhà hắn. Tất cả những vật dụng ở đây đều là những thứ xa xỉ. Đồ ăn thức uống thì cứ như ở cung đình. Tiệc được tổ chức theo kiểu đứng. Khách khứa chủ yếu là người nhà và 1 số đối tác của cả 2 bên. Sau lời giới thiệu của MC nó khoác tay ba nó đi ra. Khi nó xuất hiện tất cả mọi người đều chết đứng. Ngay cả hắn cũng phải đơ người vì nó quá xinh " cô ta xinh thật còn hơn cả Linh Đan nữa! Trời mày nghĩ gì zậy?" Hắn tự cốc đầu ình vì những suy nghĩ vẩn vơ vừa rồi. Nhưng hắn cũng phải công nhận rằng nó thật quyến rũ. Chả là hôm nay nó khoác trên mình một bộ váy màu trắng ngà ôm sát ngực để lộ ra bờ vai trần trắng ngần ko tì vết. Chiếc váy bó sát bên trên khoe ra những đường cong của cơ thể và phần dưới thì loe rộng ra. Chiếc váy này được đặt từ bên Pháp nên phần thiết kế rất tỉ mỉ. Kết hợp với bộ váy đó là 1 chiếc vòng cổ được đính rất nhiều kim cương ( chuyện tập đoàn kim cương mà)và một chiếc giày cao gót 10 phân đính kim tuyến. Mái tóc xoăn của nó được thả tự nhiên bồng bềnh trong gió. Trông nó bây giờ chả khác gì nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích rất kiêu sa đài các . Còn hắn cũng ko kém phần long trọng. Hắn diện một bộ vest màu trắng cổ thắt cà vạt màu vàng tơ. Chân đi đôi giày da màu trắng. Mái tóc lù xù mọi hôm hôm nay được chải chuốt rất tỉ mỉ. Trông hắn thật cao sang. Hắn bước tới cầm tay nó đến trước MC. 

- cô dâu chú rể đẹp thật - Khách 1 

- Đúng thật là đẹp đôi - Khách 2 

- Đúng là 1 cặp trời xinh mà - Khách 3 

Thế là mọi lời bàn tán cứ nổi lên nhưng nó kệ nó cố diễn nốt vở kịch này. Nó tươi cười còn hắn thì khó chịu, thấy hắn như vậy nó nhìn vào mắt hắn như muốn nói " cố diễn cho tốt vào đừng để làm mất mặt 2 bên". Hắn như hiểu được ý nó cũng toe toét cười. Nhỏ Sam với vic và way thì ngạc nhiên tột độ vì chả mấy khi thấy chúng nó cười tươi như vậy. Mà cuộc hôn nhân này lại là do sắp đặt. SAu khi MC nói xong nó và hắn trao nhẫn cho nhau trong tiếng vỗ tay cổ vũ hân hoan của mọi người. 

- Hôn nhau đi - Tiếng nhỏ Sam và 2 thằng bạn hắn vang lên. 

- Đúng. Hôn nhau đi - Mọi người hò theo. 

Hắn và nó ngượng chín mặt. Nó và hắn nhìn thẳng vào mắt 3 người kia " cứ đợi đấy mày sẽ biết tay tao". Nó chưa biết làm thế nào thì hắn đã kéo nó lại gần hắn và hắn đã "kiss" nó. Hắn đã cướp đi nụ hôn đầu đời của nó nụ hôn mà nó dành cho người nó yêu thương. 10 giây sau hắn thả nó ra và cúi lại gần tai nó nói thầm chỉ đủ 2 đứa nghe : " Chỉ là diễn kịch thôi mà. Làm gì mà cô căng thẳng thế?". Nó ko nói gi. Nó quay ra cười trừ với mọi người trong khi ánh mắt vẫn còn hiện rõ sự tức giận. Song rồi hắn và nó cùng cắt bánh uyên ương, lễ cưới tổ chức rất vui vẻ. Mẹ nó cũng rất vui. Tiệc tàn nhỏ Sam chạy đến cạnh nó: 

- Ui! Nụ hôn ngọt ngào ghê. 

- Đúng đó. Say đắm ghê - 2 thằng bạn hắn cũng đến bên hắn nói mỉa 

- Mấy người... - Nó điên lên nó rượt đuổi nhỏ Sam. 

Mải đuổi nhỏ Sam nên nó quên mất là hôm nay là hôm nay nó mặc váy. nó bị vấp và nó nhắm mắt cầu nguyện cho tiếp đất an toàn. " Ủa sao ko đau zậy trơn?" Nó nghĩ. 

- Tình cảm ghê - 3 người kia đồng thanh 

- Này! Cô có ngồi dậy ko thì bảo người đâu mà nặng dữ dậy? Đúng là heo mà - Hắn hét lên. 

- Tui xin lỗi - Nó vội vàng đứng dậy - Mà anh nói ai là heo hả? 

- Cô đó - Hắn đáp tỉnh bơ để lạị nó với khuân mặt tức giận. 

Sau cuộc đối thoại đó nó ra tạm biệt bố mẹ. Nó sụt sùi nó ko muốn ở xa bố mẹ nó. Mãi 2 ông bà mới khuyên được nó. Nó chờ cho bố mẹ lên xe về nhà rồi cũng mới trèo lên xe để về nhà hắn. Trên suốt quãng đường đi nó ko nói gi. Nó trở lại con người lạnh lùng vốn có của mình. Hắn cũng ko nói gì chỉ thầm nghĩ " sao con nhỏ này thay đổi thái độ nhanh vậy?". Hắn cũng ko biết tại sao mình lại có những suy nghĩ đó nữa. Đã đến biệt thự nhà họ Đinh nó bước xuống xe. Nó đứng ngơ ra đó vì nó thấy quá ngạc nhiên. Nhà nó đã quá to nay nhà hắn lại còn to hơn. Nhà hắn có một cái cổng cao màu trắng hai bên là dàn hoa ti gôn cũng màu trắng. Nhà hắn cũng được sơn màu trắng luôn. Nếu ko có tiếng người cất lên chắc nó sẽ đứng đấy mãi mất: 

- Chào mừng cô cậu chủ về nhà! - Hai hang người đứng đó cúi đầu chào hắn và nó. 

- Ơ! Chào mọi người! - Nó giơ tay vẫy chào mọi người miệng ko quên nở một nụ cười tươi. 

- Chào mừng cô Bảo Ngọc! Tôi là Quang quản gia của nhà này. Rất vui vì sự có mặt của cô chủ - Ông Quang quản gia nhà hắn lên tiếng. 

- Chào bác! - Nó cúi đầu ( nó vốn lẽ phép mà). Quay qua mọi người - Mọi người cứ gọi tôi là Sally đừng gọi tôi là cô chủ nghe kì lắm. Hi 

- Ơ. Ko được đâu cô chủ - Ông Vinh lên tiếng. 

- Nếu mọi người ko gọi thế tôi sẽ giận đấy - Nó nghiêm mặt. 

- Ơ... dạ vâng thưa cô chủ... ah nhầm cô Sally - Mọi người đồng thanh nói. 

- Hi. Mong mọi người giúp đỡ - Nó nhoẻn miệng cười. 

- Đúng là cái đồ nhà quê - Hắn lên tiếng sau khi im lặng từ nãy tới giờ. - Bâm tui đâu? - Hắn quay qua ông quản gia. 

- Dạ. Đang chờ cô cậu chủ ở phòng khách ạh - Ông cúi đầu nói. 

- Đi thôi - Hắn hếch mặt nói với nó. 

- Đồ hách dịch - Nó lầm bầm - Chào mọi người - Nó nhoẻn miệng cười vs mọi người. 

- Cô chủ thật là thân thiện - Người giúp việc 1 

- Đúng zậy cô ấy thật dễ xương - NGV 2 

- ......

Cứ thế mọi người bàn tán về nó - cô chủ mới của nhà này. Hắn và nó bước vào trong phòng khách. Khi thấy ông bà Hoàng - Cẩm nó cúi đầu chào lễ phép: 

- Con chào ba mẹ ạh! 

- Ba mẹ - Hắn chào đúng 2 từ. 

- Uk. 2 con ngồi xuống đây đi - Ông Hoàng bảo. 

- Vâng - Cả 2 đồng thanh. Nó đến ngồi cạnh bà Cẩm còn hắn thì ngồi đối diện nó. 

- Con cứ tự nhiên coi đây như nhà của mình nhé - Bà cẩm nhìn nó trìu mến. 

- Dạ vâng con sẽ coi đây là căn nhà thứ 2 của mình. - Nó cười hiền. 

- 2 đứa này - Ông Hoàng lên tiếng - Ngày mai bố mẹ sẽ bay qua Mĩ có chút chuyện 2 đứa ở nhà tự lo liệu nhé. 

- Ơ có chiện gì vậy ba. - Nó ngơ ngác hỏi. 

- Công ty có chút chuyện ba mẹ cần sang đó gấp. Vậy nên nhờ con chăm sóc thằng Gia Bảo nhé. Nó ương bướng lắm và nó cũng có nhiều tật xấu nữa nhưng chắc con sẽ trị được nó. - Ông hoàng. 

- Ba..... sao ba nói vậy? - Hắn nhìn ba bằng ánh mắt giận dỗi + cái mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ. 

- Vâng. Con sẽ cố - Nó cười nhẹ. 

- Uk. Ba mẹ tin vào tài của con. Bây giờ 2 đứa đi nghỉ ngơi đi. Chắc 2 đưa cũng mệt lắm rồi. - Bà Cẩm nhìn nó nói. 

- Vâng. - 2 đứa đồng thanh cúi chào bố mẹ rồi bước lên phòng. 

- Ah. Phòng của 2 đứa bố mẹ đã chuẩn bị kĩ càng rồi đáy bảo đảm con dâu mẹ sẽ thích lắm. - Bà nói vs theo khi nó đã đi dược nửa cầu thang. 

- Vâng con cám ơn. - Nó quay lại nói rồi đi tiếp. 

Trên phòng nó và hắn: 

- Anh về phòng cũ của mình đi tôi sẽ ngủ ở đây. - Nó lạnh lung nói. 

- Sao tôi phải đi? - Hắn ngây thơ hỏi trong khi đang tiến sát đến gần nó lòng thầm nghĩ" cô chết vs tôi ba mẹ tôi mà đi thì cô sẽ chẳng có ai bảo vệ đâu" 

- Chẳng phải anh ko muốn ngủ cùng tôi sao? - Nó lùi lại phòng vệ. 

- Ai nói thế? - Hắn càng tiến sát lại gần nó. 

- Chính ánh mắt anh nói thế. - Nó dừng lại nhấc đầu gối thụi vào bụng hắn, hắn đau đớn nằm đó ôm bụng. Nó quay sang nhếch mép - Lần sau đừng đụng vào tôi tôi biết võ đó. 

Nói xong nó lấy bộ quần áo ngủ là một chiếc áo ba lỗ và chiếc quần đùi đi vào phòng tắm để hắn ở lại hắn ở đó vs suy nghĩ" con nhỏ lợi hại thật lần sau phải cẩn thận hơn mới được". 30' sau nó bước ra với mái tóc ướt thơm mùi hoa oải hương. Hắn ngồi đó ngắm nó nhìn nó như thiên thần vậy. Bất giác hắn thốt lên một câu: 

- Cô đẹp thật! 

- Khỏi khen tôi vốn xinh mà - Nó tự sướng quay đi vì nó ngượng. 

- Anh ngủ ở đâu? - Nó quay lại sau khi đã lấy lại được bình tĩnh. 

- Tất nhiên là trên giường rồi - Hắn tỉnh rụi. 

- Ý tôi là..... 

- Tôi sẽ ngủ ở đây - chưa để nó nói hết câu hắn đáp luôn. 

- Anh.... - Nó tức giận ko nói lên lời. - Xong nó ôm chăn chiếu rải xuống đất. 

- Cô làm gì vậy? - Hắn hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên. 

- Ngủ. Anh ngủ trên đó thì tôi sẽ ngủ ở đây. - Nó đáp tỉnh bơ. 

- Tùy cô. - Nói xong hắn đến bên tủ lấy quần áo đi tắm. 

Trong khi hắn đi tắm thì nó lấy máy ra sấy khô tóc. Với lấy con ipad ra lướt web 1 lúc rồi nó cũng ngủ quên mất. Hắn bước ra thì thấy nó đã ngủ từ lúc nào nhẹ nhàng hắn bế nó lên giường đắp chăn cho nó ngắm nhìn nó 1 lúc rồi hắn cũng về phòng mình và đi ngủ

Sáng hôm sau nó thức dậy cũng đã phải gần 7h30'. Nó cuống cuồng thay quần áo làm vệ sinh cá nhân chải chuốt lại tóc tai rồi nó chạy xuống nhà. Thấy ông Quang nó chạy lại : 

- Bác Quang ba mẹ cháu đâu? - Nó vồn vã hỏi. 

- Ah. Ông bà chủ đã bay từ sớm rồi. - Ông trả lời nó. 

- Zậy hả? - Nó tiu nghỉu - Mà sao mọi người ko gọi cháu dậy. - Nó hỏi. 

- ông bà chủ dặn đừng gọi cô chủ dậy sớm vì ông bà sợ cô vẫn còn mệt. Thôi cô chủ ra ăn sáng đi - Ông bảo nó. 

- Vâng. - Nó bước đến bàn ăn thì thấy hắn đang ngồi đó ăn ngon lành nó ngạc nhiên như hiểu được ý nó hắn lên tiếng: 

- Có gì mà phải ngạc nhiên. Cô đúng là heo nên mới dậy muộn như vậy mà. 

- Anh....... - Nó tức giận bóp chặt lấy cái bát. 

- Nhẹ tay thôi bể bát bây giờ cái bát đó đắt lắm đó - Hắn mỉa mai nó. 

- Anh mà cũng biết tiếc tiền sao? - Nó mỉa lại - Tôi tưởng đại công tử ăn chơi như anh thì ko biết tiếc tiền chứ. 

- Tùy xem người động vào nó là ai thì tôi ms tiếc. - Hắn cũng ko vừa. 

- Ah.. Ông chủ dặn cậu chủ phải đưa cô Bảo Ngọc đến trường đó - Ông Quang lên tiếng khi thấy lửa giận đã bùng lên trong nó. 

- Cháu cũng có xe mà - Nó nhăn mặt khi nghe ông Quang nói zậy. 

- Cô chủ ko mang xe theo mà. - Ông nói. 

- Ah.... Vâng cháu quên mất - Nó tự cốc nhẹ vào đầu mình 1 cái. 

- Đúng là trí nhớ tồi tệ - Hắn buông 1 câu làm nó tức chết xong rồi đứng dậy bỏ đi. 

- Cậu chủ phải chờ cô Ngọc nữa đấy - Ông Quang gọi theo. 

- Nhanh lên. Tôi ko có tính kiên trì đâu đấy - Hắn quay lại. 

- Ai cần.... - Nó lẩm nhẩm nhưng cũng vội vàng đứng lên chạy theo hắn ko quên chào mọi người. 

Nó cùng hắn đi trên một con siêu xe màu trắng. Trên đường đi cả 2 ko ai nói gi. Đến trường nó bước xuống xe hắn dặn nó: 

- Ra về đợi tôi ở cổng trường. 

- Ko cần. tôi đi cùng Sam cũng được - Nó trả lời cho dù chân vẫn đang bước đều. 

- Tùy cô. - Hắn đáp. 

Nó bước đi trước những ánh mắt hình viên đạn do fans club của hắn dành tặng. Nhưng nó chả quan tâm nó vẫn bước đi rất hiên ngang. Thấy nhỏ Sam nó lên tiếng: 

- Hey Sam. Sớm dậy? 

- Mày mới là sớm đó. Thế nào hả cô dâu? - Nhỏ Sam nói khóe nó. 

- Mày thích chết hả? - Nó giơ nắm đấm lên. 

- Thôi xin mày đừng dùng bạo lực ở đây nữa nói xem thế nào? - Nhỏ Sam nghiêm giọng. 

- Sao là sao? Tất nhiên hắn một phòng tao một phòng rồi. - Nó tỉnh bơ. 

- Ơ thế ko phải....... ak? - Nhỏ Sam ngạc nhiên nhìn nó. 

- Ko phải gi? - Nó trố mắt hỏi con bạn nhìn đáng yêu chết - Này đừng bảo mày đang nghĩ gì đó đen tối đó nhé. Tao chưa có làm gì đâu - Nó vội thanh minh. 

- Này tao có bảo gì đâu. Chưa đánh đã khai đúng là có tật giật mình mà. - Nhỏ Sam đắc trí nhìn nó. 

- Ờ thì....... Thôi vào lớp đi - Nó đánh trống lảng. 

Vào lớp nó ko thấy hắn đâu nhưng nó cũng kệ quan tâm làm gì mệt. Bản thân nó nó còn chưa lo xong thì hơi đâu mà lo cho người ngoài. Nhưng ko phải thế mà nó ko lo cho người khác đâu nhé. Châm ngôn của nó là " thấy chuyện bất bình chẳng tha" vì thế nó mà thấy ai bị bắt nạt thì nó xẽ chả đứng yên đâu nó sẽ nhào zô giúp người ta cho dù ko wen bít. Nó vừa đặt chiếc túi xách xuống thì chuông điện thoại của nó reo lên. Nó lôi con vertu màu trắng sữa ra chạy ra ngoài chưa kịp alo thì cái giọng oanh vàng đầu dây bên kia đã cất lên: 

- Chị 222222222! - Người bên kia ngân dài chữ chị 2. 

- Ơ.. Gia Nhi ak? - Khỏi nói nó cũng biết cái giọng đó là của ai. 

- Chị vẫn còn nhớ đến em đấy cơ ak? - Con nhỏ tỏ vẻ giận dỗi. 

- Thôi mà. Chị xl mà. - Nó nói giọng ăn năn. 

- Thôi được tạm thời vậy mà chị về nước lâu chưa? - con nhỏ nhẹ giọng. 

- Cũng được gần tháng rồi. - Nó bình thản nói. 

- Cái gi????????? - Nhỏ hét lên 

- Bình tĩnh thủng tai chị bây gio. - Nó vừa xoa tai vừa nói. 

- Chị thật là về được gần 1 tháng rồi mà ko nói gì với em. Chị chả coi em ra gì cả! - nhỏ (lại) giận dỗi. 

- Tại chị có việc bận mà. Nói chung là việc dài lắm hôm nào gặp chị kể cho. - Nó phẩy phẩy tay nói. 

- Khỏi mai kể lun. Mà chị học trường nào zậy? 

- Quý tộc lớp 11A2 - Nó trả lời. 

- Mai em sẽ có bất ngờ giành cho chị - Nhỏ nói. 

- J thế? - tính tò mò của nó lại nổi lên. 

- Bí mật - Con nhỏ tỏ vẻ bí mật 

- Bật mí đi - nó nài nỉ. 

- Ko thui chị học đi em lo 1 số chuyện đã. Pipi chị iu nhé. Chụt - Con nhỏ nói xong rồi dập máy luôn ko kịp để con nhỏ ú ớ. 

Nó đi vào lớp bước tới chỗ nhỏ Sam tường thuật lại câu chuyện. Nhỏ cũng tò mò ko kém thôi thì rang chờ đến mai vậy. Rồi 2 đứa lại ngồi "8" được khoảng 5 phút thì trống vào lớp. Nó về chỗ ngồi. Thầy giáo bước vào nó đứng lên chào thầy rồi ngồi xuống nó lại nằm dài ra bàn. Nó lôi con Iphone ra nghe nhac gi cho đỡ chán. Đừng nghĩ nó lười học nhé. Vì nó qua Nhật du học nên nó đã học xong chương trình lớp 11 từ lâu rồi. Nó cứ nằm đấy nghe nhạc mặc kệ thầy giảng dạy. Nhỏ Sam cũng vậy tuy ko nghe nhạc nhưng nhỏ ta lạ ngồi chơi game. Hix. Nó đang mê man thì ' rầm' cánh cửa lại bật mở. Ko cần quay đầu thì nó cũng biết đó là ai. Nhưng nó ko ngờ rằng bên cạnh hắn là con nhỏ Kim Ly. Nhỏ Sam thấy vậy khều khều nó: 

- Mày dậy..! 

- J zậy? - Nó uể oải ngẩng mặt dậy quay lại nhìn. Nó cũng chả ngạc nhiên cũng chả có thời gian quan tâm đến hắn thế là nó lại nằm xuống và phán 1 câu với nhỏ Sam đủ để bộ 3 và con nhỏ Kim Ly nghe thấy; 

- Ko liên quan đến t. T đang bùn ngủ đừng có làm phiền tao. - Nói xong nó lại thiếp đi. 

Hắn ngồi xuống thản nhiên trước khuân mặt tức giận của ông thầy. Nhưng ông thầy ko dám làm gì vì ông còn phải nuôi mẹ già con thơ ông chưa muốn về nhà húp cháo. Thế là ông cứ giảng dậy mặc cho lũ học sinh chả 1 ai nghe. Cũng như nó hắn chả hứng thú gì với cái môn văn này cả. Thế nên ngồi vào bàn 1 cái là hắn lăn dung ra ngủ ( giong nó ghê). Cuối cùng chuông cũng reo đối với lũ học sinh này thì 2 tiết văn cứ dường như là 2 thập kỉ ý. Học xong mà đứa nào cũng mặt mũi bơ phờ. Nhỏ Sam chạy đến bên đập nó: 

- Đại tiểu thư dậy thui 

- Xon 2 tiết rồi hả? - Nó mở mắt lấy tay che miệng( ngáp ý mà sợ ruồi bay zô hihi) 

- Lâu rồi tiểu thư ah - Nhỏ Sam lắc đầu nhìn nó. 

- Hi.. Thôi tao đói rồi. Canten thẳng tiến - nó nói to. 

Chỉ chờ thế nhỏ Sam hí hửng cầm tay nó lôi đi. 2 đứa hồn nhiên ngây thơ mà đâu biết có tai họa sắp xảy ra. 

Do trên đường đùa nhau mà nhỏ Sam đuổi nó dẫn đến nó đi trước nhỏ Sam đi theo sau. Và " ầm" nó đã lãnh trọn nguyên 1 sô nước có hòa với một ít sầu riêng ( cái mùi mà nó ghét nhất). Nó đơ người nó ko biết làm gì nó chỉ đứng yên ở đó thì Sam chạy lại: 

- Mày sao zậy? Trời cái của nợ gì đây. Chẳng phải đây là mùi mà mày gét nhất sao? 

- Haha. Thật là kinh tởm. Ui chao cái gì thế này? - Cái giọng chua chat của 1 đứa con gái cất lên ko cần nói các bạn cũng biết là ai nhỉ? 

- Cô phải cô đã làm cái trò này ko? - Nhỏ Sam tiến tới hỏi. 

- Phải tao thì sao? - Kim ly vênh mặt. 

- Đây là nơi lịch sự đừng có mà xưng mày tao. Tôi ko muốn vì cái loại .... Như cô mà mất danh dự đâu đấy. - Nhỏ Sam đốp chát. 

- Mày nói gi? Cái con ô hợp kia? - NHỏ ly tức giận. 

- Cô nói ai là ô hợp? - Nhỏ Sam tức điên hét lên. Nó vẫn ko nói gì vì nó còn sock. 

- Mày đó con ranh. - Một con nhỏ chanh chua khác nhảy lên xen zô. 

- Chúng mày... - Như đã ko dữ được bình tĩnh. Nhỏ Sam nháy lên và "chát" con nhỏ kia đã lãnh trọn cú tát của Sam. 

- Con khốn. Chị em đâu lên. - Con vừa bị tát ra lệnh. 

Tức thì một lũ khoảng 10 con nhảy lên xông vào đánh té tát nhỏ Sam. Đứa thì cào đứa thì cấu đứa dựt tóc. Nhỏ Sam ko làm được gì vì hôm nay nhỏ đã chót mặc váy ko thể chống chả được. Bọn đứng ngoài thì cổ vũ hội con Kim Ly một số đứa thì tiếc thương cho số phận của chúng nó vì đã lỡ dây vào đại tiểu thư của trường này. Nghe thấy tiếng hò hét nó chợt tỉnh suy nghĩ. 

- Dừng lại - Nó hét lên tức thì lũ kia liền dưng lại quay qua nó. Cùng lúc đấy bộ 3 của trường cũng đang theo dõi cuộc chiến. 

- Sao? Ý kiến gi? - Nhỏ Kim Ly hất hàm hỏi. 

- Sao cô lại gây sự với bọn tôi - Nó vừa hỏi vừa chạy đến bên Sam thì thấy con nhỏ đang khóc tay giữ chặt áo vì hàng cúc vừa bị giựt đứt 3 cái. - Tao xl. 

- Ko sao - Nhỏ cười với nó để cho nó yên tâm. 

- Khoác tạm áo của tao nhé hơi có mùi chút. Gắng chờ tao giải quyết xong tao đưa mày về nhanh thôi. hi - Nó dìu con bạn đứng lên cởi áo ra khoác lên cho Sam xong quay qua bọn kia với ánh mắt lạnh lùng. - Tại sao? 

Bọn kia gặp ánh mắt của nó thì cũng thấy sờ sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh kim ly nói: 

- Tại chúng mày dám tiếp cận với bộ 3 của bọn t. 

- Ha. Tao tiếp cận với bộ 3 của chúng mày sao? - Nó nhếch mép hỏi ko cần giữ phép lịch sự nữa. 

- Đúng vậy. Ko tiếp cận thì chúng mày làm gi? - Nhỏ ly hỏi. 

- Tao chả làm gì cả. Tao chả tiếp cận bọn hắn làm gi. Có lẽ bọn hắn thấy bọn tao xinh nên ms đi theo thôi - Nó trả lời. Tự tin lên. 

- Cô ta cũng tự tin qua nhỉ? - Kevil đang đứng theo dõi cũng lên tiếng. 

- Ha. Thế mà sáng nay tao thấy mày đi cùng anh Kevil đó. - 1 con nhỏ giọng chua ngoa ko kém lên tiếng. 

- Ôh. Vì cái đó mà chúng mày cho tao xơi nguyên chậu nước sầu riêng này hả? - Nó hỏi. 

- Ko chỉ có thế đâu. - Vừa nói nhỏ Ly vừa tiến tới và " bốp" nhỏ cho nó xơi nguyên 1 cái tát. Vì nó tưởng nhỏ tiến tới làm gì nên ko đề phòng. Nó ôm má điên lên nắm chặt tay dường như máu đã dồn hết lên não nó nói: 

- Đây là cái tát đầu đời của tôi. Chính vì thế nên cô cũng đừng mong hưởng được sự khoan hồng từ tôi. Đánh tôi 1 cô sẽ được nhận lại 10 dó. 

- Ôi! Thật vinh dự vì cái tát đầu đời của cô được dành cho tôi - Nhỏ nhếch mép khinh bỉ - Chúng mày lên. 

Nhỏ vừa vẫy tay xong thì tức thì lại 1 lũ mắt xanh mỏ đỏ lao lên. Chúng thay nhau dở mấy cái ngón võ mèo như cào, cấu, cắn, xé ra. Nó vẫn bình tĩnh làm cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên kể cả bon hắn. Chơi trò " mèo vờn chuột" 1 lúc cùng bọn đấy. Cuối cùng nó cũng ko chịu được mấy cái trò này nữa. Nó liền đứng thẳng người dậy nó giơ chân đạp vào bụng của 1 con nhỏ khiến con nhỏ đó nằm lăn ra đất ôm bụng rên rỉ. Lại 2 con nhỏ khác xông vào nó liền ấn đầu 2 con nhỏ vào nhau đánh cốp vào nhau 1 cái rõ to. Trước khi 2 nhỏ đó ngất nó ko quên nói câu " sorry". CỨ thế nó đánh bại lần lượt mấy con nhỏ ẻo lả đó. " Cô ta biết võ sao?" - Hắn ngạc nhiên thầm suy nghĩ. Còn 1 người cuối cùng nó lộn 1 vòng đến ngay chỗ con nhỏ trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Mặc kệ sự run sợ của con nhỏ nó cười khinh bỉ: 

- Sao muốn sử tôi thế nào đây? - Nó vừa ngồi xuống vừa đưa tay lên cầm cằm con nhỏ. 

- Mày tránh xa tao ra. Đồ bẩn tưởi. - Nhỏ vẫn cố nói mặc dù người đg run cầm cập. 

- " Chát". Cô nói ai bẩn tưởi hả? - Nó hét lên. 

- Mày đó. - Nhỏ cười nửa miệng. 

- " chát" Cô nói lại thử xem nào. - Nó hét to hơn khiến mọi người giật mình trong khi tay đang bóp chặt cằm con nhỏ. 

- Mày dám đánh t? - Nhỏ run sợ nhưng vẫn cố nói. 

- " Chát" Tại sao tôi ko giám? - Nó cười khinh bỉ. 

- Mày con khốn. - Nhỏ to mồm. Một thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi từ từ chảy ra trong khóe miệng nhỏ. 

- Có vẻ 3 cái tát vẫn chưa đủ với cô nhỉ vậy thì...... - Nó giơ tay đang định tát tiếp thì.... 

- Bỏ ra. - Nó nói lạnh lung. 

- Cô đánh vậy là quá đủ rồi đó. - Hắn lên tiếng. 

- Ko can gì đến anh. Bỏ tay ra trước khi tôi nổi giận. - Nó hét lên. 

- Ko - Hắn lạnh giọng 

- Why? - nó 

- Bởi vì cô ta là bồ tôi - Hắn đáp nhìn thẳng vào mắt nó. 

- Ôh. Ra là vậy - Nó cười chua chát - Vậy thì tôi cũng nên cho bồ anh hưởng sự khoan hồng chứ nhỉ?. Giờ thì bỏ tay tôi ra anh làm tôi đau đó. - Nó nhăn mặt. 

- Ôh. Xin lỗi. - Hắn nhếch mép.