Vị bác sĩ tỏ vẻ thương tiếc cho cô gái đang lịm dần đi trong tay những người thân, trên người còn mặc bộ soa-rê trắng. Có lẽ hôm nay là hôn lễ của họ. Thật đáng tiếc...
Một lúc sau, để tình hình tạm lắng xuống, ông mới chậm chạp cất giọng:
- Vậy...xin mời thân nhân của cậu Kaishi Kudouji vào trong nhìn mặt nạn nhân lần cuối...Sau đó...
-Cái gì?
-Cái gì?
-Cái gì?
Giọng nói ông bị cắt đứt bởi mấy chục " cái gì" thốt ra liên tục, kèm theo những đôi mắt trợn tròn. Một số thì như bị đông cứng, một số khác thì đang ngơ ngẩn.Hattori là người còn bình tĩnh nhất, nhưng cũng lắp bắp mãi mới mở miệng được:
- Ông...ông nói..người trong đó là ai?? Tên gì?
Vị bác sỹ cau mày, nhìn chàng trai da ngăm hoài nghi.
- Vâng, tôi nói là ngài Kaishi Kudouji.
- KUDOUJI?
Hàng loạt cái miệng gào lên, hoàn toàn quên béng mất đây là bệnh viện. Ngài Suyaku ngỡ ngàng, trong lúc Yukiko mở to mắt.
- Kanshi Kudouji? Không phải Shinichi Kudou?
Lúc này, vị bác sĩ kia cơ hồ đã hiểu được phần nào. Đôi mắt ông cũng bắt đầu căng ra hết mức có thể.
- Các vị...không phải là thân nhân của cậu Kudouji?
-KHÔNG!
Bà Eri và ông Mouri lay lay Ran, hét lên:
- Chúa ơi, nhầm lẫn, Ran, tỉnh lại đi con! Ko phải Shinichi, ko phải Shinichi!
Một tiếng thở hắt ra từ vị bác sỹ trung niên, cơ mặt ông giần giật. Ông day day trán trước khi cất giọng khó nhọc.
- Vâng, tôi nhớ rồi. Đúng là còn một thanh niên tên Shinichi Kudou...nhập viện sau cậu Kudouji khoảng mười phút...
- Phải, chính là nó, nó là con tôi._ Ngài Suyaku tiến lên một bước, nhìn sâu vào ông chờ đợi.
- Cậu ấy bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Hiện đang nằm ở khu B.
- Tạ Chúa!
Những tiếng thở phào nhẹ nhõm, Kazuha ôm lấy Hattori khóc nức nở, Yukiko và Yusaku nắm tay nhau nghẹn ngào, Satou dụi đầu vào ngực Takagi lẩm bẩm trong tiếng nấc...
Shinichi Kudou vẫn còn sống!
Tất cả chỉ là sự nhầm lẫn! Tạ ơn Chúa
Ran ngồi thẫn thờ bên giường, nhìn vị hôn phu nằm mê man trong bộ áo màu xanh lá của bệnh viện. Nước mắt không hiểu sao lại không thể tuôn rơi...dù cô rất muốn khóc.
Là lỗi của cô.
Chính là lỗi của cô.
** Hồi tưởng**
Vào buổi sáng ngày hôm sau- cái ngày thử áo cưới định mệnh đó- cái ngày mà anh gặp lại cô ấy và đi đến tận khuya mới về...anh đến tìm cô.
Ran nhớ rõ, anh dẫn cô đến nhà hàng năm xưa anh từng dẫn cô đi một lần, ngồi đúng cái bàn ấy.
Anh nói với cô, " Ran...câu mà năm xưa anh từng muốn nói khi đó chính là tớ thích cậu"
Anh ngừng lại, nhìn bàn tay của cô nắm chặt trên bàn. Nhẹ nhàng, Shinichi nắm lấy tay cô.
" Và câu bây giờ anh muốn nói, vẫn là...anh thích em"
Cô sửng sốt nhìn anh. " THÍCH?"
Shinichi gật đầu.
" Anh luôn thích em, rất thích em, từ khi chúng ta còn bé. Phải, chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tất nhiên giữa chúng ta có mối quan hệ tình cảm thân thiết hơn hẳn những người bạn bình thường khác. Anh thừa nhận rằng, anh rất thích em, thích hơn một người bạn. Nhưng... vẫn chưa đủ để gọi là yêu"
Ran có thể thấy mắt mình đang cay xè đi.
Shinichi vẫn tiếp tục, với giọng thấp, bình tĩnh- đến nỗi Ran cảm thấy như anh đã muốn nói những lời này từ lâu rồi.
" Có một thời gian, đó là khi anh teo nhỏ, anh rời xa em nhưng thật chất luôn bên cạnh em. Anh biết tình cảm của em đối với anh. Anh biết em chờ đợi anh. Anh biết em khóc vì nhớ anh. Những điều đó luôn khiến anh rất buồn, anh hối hận vì đã để em đau khổ như thế. Nên anh luôn nghĩ, anh nhất định bù đắp cho em khi anh trở về."
Ran nhìn trừng trừng vào Shinichi, môi mấp máy định nói, nhưng không, cô im lặng.
"Anh muốn bù đắp cho em, anh sẽ chăm sóc em, quan tâm em, đền đáp lại tình cảm của em...Nhưng mọi chuyện thay đổi vào cái ngày anh tưởng chừng như anh đã mất cô ấy..."
Đôi mắt Shinichi dán chặt vào khoảng không vô định với đáy mắt trống rỗng xa xôi.
"Anh đã không bao giờ nhận ra cô ấy quan trọng đến mức nào- cho đến khi anh biết mình sắp mất cô ấy. Anh luôn biết em là quan trọng, tất nhiên, Ran, anh đã từng nói em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên thế giới này. Không sai, từ khi còn bé, chúng ta luôn bên nhau, phải ko?....Tất cả lời nói đó đều là sự thật, nhưng chỉ là trước khi anh phát hiện ra một sự thật khác nữa...!"
Ran nắm chặt tay lại. Cảm giác nước mắt đã giàn giụa trên mặt.
" Nếu...nếu như quay lại cái ngày của 2 năm trước, anh vẫn sẽ chọn cứu em đấy, Ran. Anh sẽ cứu em, nhất định- vì em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên đời, như ngày xưa anh đã từng nói...."
Shinichi ngẩng mặt lên, đôi mắt nhuốm đầy sự muộn phiền.
"..Anh vẫn cứu em, nhưng anh sẽ đi theo cô ấy...."
Đôi mắt Ran mở to.
Trái tim cô thắt lại.
Anh vẫn chọn cứu tôi, nhưng anh anh thà bỏ tôi lại cô đơn trên thế gian này, cũng không muốn mất cô ấy sao?
Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi trong tiếng nấc.
" Tại sao...lại nói với em những điều này?"
"Ran...anh...", Shinichi dường như rất khó khăn trong việc chọn từ ngữ, điều chưa từng xảy ra với anh ấy trước đây.
" Hôm qua chính anh đã nói...hôn lễ của chúng ta vẫn cử hành mà, phải ko?", tôi hỏi với giọng cương quyết.
" Phải...anh đã nói..nhưng..."
"Hôn lễ vẫn sẽ cử hành, Shinichi"- Ran nắm lấy những ngón tay rắn rỏi của anh, siết nhẹ.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt cầu khẩn.
"SHinichi, chúng ta vẫn kết hôn, nhé?"
Anh quay đi, tránh ánh mắt cô ấy.
"Xin lỗi, Ran...nhưng...Anh không yêu em..."
"Shinichi!", Ran vỡ oà trong nước mắt, " Bất cứ điều gì cũng được, chỉ cầu xin anh...cầu xin anh đừng nói câu đó...có được ko...?"
Cô nắm tay anh chặt hơn, lay lay bàn tay đang bất động trên bàn.
"Shinichi, chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ...chúng ta luôn bên nhau, anh từng nói em là người anh yêu thương nhất, hơn bất cứ ai trên đời. Anh từng nói là anh sẽ bảo vệ em. Anh từng nói..."
"Anh từng nói...Ran...Anh từng nói tất cả điều đó...và không thay đổi...", Shinichi giữ gương mặt cô trên tay mình, "Anh yêu thương em, nhưng không phải tình yêu của người đàn ông giành cho người phụ nữ. Anh yêu em như em gái của anh, như một người bạn rất rất quan trọng trong đời anh"
"Không...không phải, Shinichi...", Ran lắc đầu, nước mắt trào như thác nước. Cô níu chặt tay anh, " Shinichi, lúc ở London, anh đã nói...nói gì, anh nhớ không? Anh nói anh ko hiểu được em, vì ko ai có thể hiểu được tâm trạng người con gái mình thích, nhớ không?"
" Phải, anh ko hiểu được tâm trạng em, nhưng em biết rõ...từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hiểu tâm trạng bất cứ cô gái nào, nhớ không Ran? Anh..thậm chí cũng chẳng hiểu được cô ấy..."
Shinichi đưa ngón tay lau dòng nước mắt trên mặt Ran, thầm thì.
" Thực tế, chúng ta ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức ngộ nhận tình cảm đó là yêu...mà không, không phải. Bởi vì từ bé đến lớn, chỉ có em là người con gái duy nhất xuất hiện bên cạnh anh, gần gũi nhất với anh. Nên ngoài em ra, anh chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với bất cứ người con gái nào..."
Shinichi thở dài.
" Và rồi, cuộc sống Conan đã để anh tiếp cận cô ấy...Để trái tim anh lần đầu tiên mới mở cửa đón nhận hình bóng một người con gái khác vào- từ lúc nào anh cũng chẳng rõ..."
Ran nhìn anh, bằng tất cả đau đớn và nhức nhối.
Nhưng cô biết anh nói đúng.
Thực tế, mười mấy năm qua là do cô luôn quấn quít bên anh ấy, loại bỏ tất cả những đứa con gái khác đến gần anh ấy. Bởi vì họ quá thân nhau, đến nỗi mặc nhiên mọi người đều công nhận Ran là bạn gái của anh từ thời bé thơ...và ko còn cô gái nào đến gần anh ngoài cô ra. Vì thế...anh không-còn-sự-lựa-chọn-nào-khác-nữa. Chỉ có cô. Và mỗi cô.
Nhưng cuộc sống Conan đã để Shinichi quay lại thời thơ ấu lần nữa.
Để bên anh xuất hiện một người bạn gái " thanh mai trúc mã" khác nữa.
Không, còn hơn thế nhiều. Bởi dù là lốt trẻ con, nhưng tinh thần của họ đã trưởng thành.
Họ trải qua những ngày tháng chiến đấu bên nhau, những vụ án li kỳ hấp dẫn, những pha nguy hiểm cận kề cái chết...họ luôn luôn ở bên nhau.
Còn lúc đó, cô đang làm gì chứ?
Cô đang tận hưởng cuộc sống bình yên bên gia đình, bạn bè. Việc của cô chỉ là gọi điện và khóc lóc cho anh ấy nghe, kể với anh ấy rằng cô rất rất nhớ anh ấy. Và cô hoàn toàn ko hay biết gì về cuộc sống nguy hiểm của anh, ko chia sẻ được gì.
Ran nắm chắt tay lại lần nữa, mơ hồ cảm nhận cái lạnh toát đang chạy dọc sống lưng.
Tại sao anh ko nói cho cô sự thực?
Anh bảo rằng ko muốn đặt cô vào vòng nguy hiểm.
Anh muốn bảo vệ cô.
Nhưng trên tất cả, anh không tin cô.
Anh sợ cô sẽ tiết lộ bí mật của anh ấy.
Và anh chỉ tin tưởng cô gái đó. Tất cả bí mật, mọi chuyện, đều nói cô ấy biết.
Nhưng...nhưng vậy thì sao chứ?
Cô đã chờ đợi anh rất lâu. Đã yêu thương anh rất lâu. Làm sao có thể cam tâm để anh rơi vào tay người khác?
Anh và cô chẳng phải là một cặp sao? Tất cả mọi người đều nghĩ thế. Chính cô cũng nghĩ thế. Vậy thì...tại sao?
Không...Tôi ko muốn mất anh..nhất là vào bây giờ, chúng tôi sắp kết hôn.
Tôi không muốn mất anh.
Với ý nghĩ đó, Ran ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Shinichi, và dịu dàng nhưng chắc chắn.
" Dù anh có xin lỗi em...thì em cũng vẫn không thay đổi."
Đôi mắt Shinichi mở to. Anh sững sốt trước phản ứng của người bạn gái bấy lâu.
Chậm rãi, Ran nói tiếp.
" Tình cảm của em ko thay đổi. Hôn lễ của chúng ta cũng không thay đổi"
"Ran..."_ Shinichi gần như tuyệt vọng nhìn cô_" Như thế sẽ hạnh phúc sao? Không...không đâu Ran...Không công bằng với em, không bằng với cô ấy...Tất cả chúng ta đều ko hạnh phúc..."
"Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ luôn hạnh phúc"_ Ran thẳng thừng trả lời_" Chỉ cần anh luôn bên em, thì tất cả mọi thứ khác, em đều không quan tâm"
"Kể cả khi...anh luôn nghĩ về một người con gái khác ư?"_ Shinichi đau đớn nhìn cô.
Bình thản, cô gật đầu.
" Em chỉ cần có anh", Ran lập lại, " Em sẽ không nhường anh cho bất cứ ai...dù là cô ấy"
"Ran..."
"Nếu anh muốn huỷ bỏ hôn lễ, trừ khi anh giết chết em đi"
Lời nói này đã kết thúc câu chuyện. Anh nhìn cô trân trân. Có nhiều biểu hiện hỗn loạn trong đôi mắt nâu ấm áp của anh ấy. Cô- ngược lại, với đôi mắt vẫn còn ướt nước, nhưng xoáy vào anh tia nhìn kiên quyết và vững chắc.
Và Shinichi đã không còn nhắc gì về việc huỷ bỏ hôn lễ nữa....
**Kết thúc hồi tưởng**
Ran nắm bàn tay Shinichi.
- Tại sao? Tại sao...anh có thể bỏ đi tìm cô ấy ngay trong hôn lễ chứ?
Tiếng cô thì thầm trong bóng tối, nghẹn ngào, nức nở.
- Tại sao em không được? Tại sao nhất định là cô ấy?
Một giọt nước mắt rơi xuống.
- Tại sao...tại sao anh thà chọn nằm trên giường bệnh...cũng ko muốn kết hôn với em?
Cô vuốt nhẹ trên bàn tay im lìm của anh.
- Chẳng phải chúng ta rất hiểu nhau sao? Chúng ta là bạn thân từ bé...chúng ta luôn ở bên nhau...chẳng phải anh là của em sao? chẳng phải anh là của em sao? Shinichi...tỉnh lại đi mà..làm ơn hãy tỉnh lại...hãy nói rằng anh là của em đi...
- Đừng khóc...
Giọng Shinichi khe khẽ cất lên, khiến Ran như bừng tỉnh. Cô hoảng hốt ôm gương mặt anh bằng hai bàn tay của mình.
- Shinichi! Shinichi! Là em, là em đây, Shinichi, tỉnh lại.
Nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền. không có vẻ gì là muốn thức dậy khỏi giấc ngủ sâu kia. Nhưng đôi môi khô của chàng thám tử trẻ, vẫn mấp máy những từ ngữ không rõ ràng.
- Shinichi? Shinichi?_ Ran vẫn tiếp tục gọi, hi vọng anh sẽ nghe thấy tiếng cô, và anh sẽ mở mắt.
- Đừng khóc...Shi-Shiho...
Toàn thân Ran bất động như hoá đá.
Không phải lần đầu tiên suốt 2 năm qua, dĩ nhiên, Ran biết.
Trong những giấc mơ, anh luôn luôn chỉ gọi tên một người...
Cô đã biết từ lâu. Những gì đang diễn ra trong tim anh ấy. Chỉ là cô cố phủ nhận nó. Cố níu kéo nó.
Và kết quả của sự miễn cưỡng ấy...chính là anh nằm đây. Bất động. Và gọi tên một người con gái khác-không bao giờ là cô.
Mi thua rồi, Ran Mouri. Cô mỉm cười cay đắng với chính mình.
Ngắm nhìn gương mặt Shinichi lần nữa, Ran nhẹ nhàng đứng dậy. Cô bước ra ngoài, bấm số điện thoại nhà tiến sỹ Agasa.
" Bác Agasa? Có thể cho cháu số điện thoại của một người?"
Nếu như anh thật sự không thuộc về cô...thì cô sẽ không níu kéo nữa.
Người con gái ấy, năm xưa, đã từng đưa Shinichi rời khỏi cô- bằng viên thuốc đó.
Rồi cô ấy trả anh lại cho cô, cũng bằng một viên thuốc.
Nhưng cái cô ấy trả lại, chỉ là thân xác của anh. Trái tim anh mãi mãi đã bị cô cướp mất.
Và giờ, Ran hiểu. Đã đến lúc để trái tim Shinichi quay về với thân thể của nó.
Vừa đặt chân về Mỹ, Shiho nhận được một cú điện thoại đến từ Nhật. Một số lạ. Thoáng ngần ngừ, cô bắt máy.
"Hello?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khá quen. Shiho cắn nhẹ môi khi nhận ra đó là giọng của ai.
" Miyano-san? Tôi là Ran Mouri"
"Uhm, vâng... Chuyện gì vậy, Mouri-san?"
Đáp lại, Shiho chỉ nghe thấy những tiếng nghẹn ngào, dường như cố kiềm chế những giọt nước mắt. Không hiểu sao từ khi bước vào phi trường, trong lòng cô luôn dấy lên nỗi bất an ko hiểu nổi. Tim cô đau thắt như bị ai đó bóp chặt, một nỗi sợ hãi mơ hồ cứ bủa vây lấy tâm trí cô. Nhưng Melkior bảo rằng cô chỉ bị ảo giác vớ vẩn, bởi lẽ tên thám tử ngu ngốc đó hiện đang trong nhà thờ làm lễ cưới, sao lại xảy ra chuyện gì được.
Nhưng cuộc điện thoại bất ngờ này càng khẳng định những linh tính trong cô là đúng. Những ngón tay run run bấu vào điện thoại, Shiho thở dốc một cách khó khăn:
" Anh ấy...anh ấy...xảy ra chuyện gì, phải ko?"
Giọng Ran vỡ oà trong điện thoại.
" Shinichi...gặp tai nạn...hiện giờ vẫn chưa tỉnh..."
Chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Shiho cảm thấy rõ cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
"Anh ấy...?"_ Cô lắp bắp, nhưng dù cố gắng mấy vẫn ko hoàn thành được câu nói hoàn chỉnh.
" Shinichi...muốn gặp cô"_ Ran nức nở_" Tôi đã ở bên cạnh anh ấy..rất lâu...tôi đã gọi anh ấy nhiều lần...nhưng anh ấy vẫn ko tỉnh dậy....Anh ấy chỉ gọi...tên cô..."
Bàn tay vô hình đó đã xé toạc trái tim Shiho làm hai mảnh. Ran gần như oà khóc.
" Anh ấy chỉ gọi tên cô...suốt 2 năm nay vẫn gọi..."
Những ngón tay Shiho đông cứng trên điện thoại.
"Miyano-san, xin hãy trở về....trở về cứu Shinichi..."
Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, dường như để hít thở không khí trước khi nói ra câu quan trọng nhất.
" Tôi đã thua...Anh ấy thuộc về cô...từ cái ngày 2 năm trước, tôi đã biết là như vậy, chỉ tại tôi cố chấp và ko muốn tin vào điều đó..."
"Mouri-san..."
" Xin cô hãy trở về...tôi biết..chỉ cần nghe tiếng cô, anh ấy sẽ tỉnh lại...nhất định...Hãy trở về cứu Shinichi..."
Tút...tút...
Tiếng gác máy điện thoại, bỏ lại Shiho trống rỗng im lặng giữa căn phòng tối.
"Shinichi đã gặp tai nạn", giọng nói của Ran lại vang lên, đánh thức Shiho khỏi những những cảm xúc hỗn độn. Cô bật dậy, chỉ kịp vơ lấy áo khoác và chiếc túi xách chứa giấy tờ, hộ chiếu, sau đó phóng như bay khỏi nhà.
Từ cửa sổ phòng mình, Melkior rít một hơi thuốc dài. Đôi mắt tối sầm đau đáu yêu thương vẫn dõi theo chiếc bóng mảnh mai của cô gái, đến khi cô lên một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm. Từ ngày cô muốn trở về Nhật...từ ngày cô gặp hắn, anh biết, anh đã thực sự mất cô...
- John F. Kennedy International Airport, please!
Đó là câu nói duy nhất từ lúc cô bước lên xe. Hai bàn tay đan vào nhau, ký ức Shiho trôi về đêm đầu tiên họ gặp lại nhau tại Nhật. Cuộc điện thoại định mệnh....
**Flashback**
Tôi nhìn đồng hồ, 2:00 A.M
Thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trên tay, tôi không biết mình nên làm gì lúc này.
Anh ấy sẽ đến trong 10' nữa.
Tôi ngần ngừ, sau đó đứng dậy, chọn một chiếc áo cổ lọ sẫm màu và một chiếc quần jean đen. Thêm một áo khoác mỏng màu xám tro.
Tôi len lén mở cửa, nhằm chắc rằng mình sẽ ko gây ra bất cứ tiếng động nào có thể đánh thức Gin đang ở phòng bên cạnh.
Bước nhẹ nhàng đến thang máy, tôi khẽ thở phào khi điện thoại bắt đầu reng.
"Uhm..Em đang xuống. Chờ ở bên ngoài nhé?"
Chiếc BMW màu xám bạc đã đậu sẵn trước cổng khách sạn. Shinichi mở cửa kính xe, mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt anh lấp lánh những tia sáng hạnh phúc. Một thoáng trong tôi cảm thấy run rẩy...tôi sợ mình sẽ chìm vào đôi mắt ấy lần nữa, và sẽ ko thể thoát ra được. Tôi phải tự nhắc nhở với mình hằng trăm lần rằng, anh ấy sắp kết hôn, và cuộc hẹn này chỉ giành cho một người bạn thân đã lâu ngày ko gặp.
Phải, chỉ có vậy mà thôi.
"Tại sao...lại hẹn em vào giờ này?"_ Tôi nhìn qua cửa sổ, cố ko để mắt mình chạm vào đôi mắt anh thêm lần nữa.
Một khoảng im lặng trôi qua, trước khi anh ngập ngừng lên tiếng.
" Chỉ muốn gặp em"
Câu trả lời này đã đánh bại tất cả mọi nỗ lực dựng tuyến phòng thủ của tôi nãy giờ. Tôi quay ngoắt lại, sững sờ nhìn anh. Có thật đây là chàng thám tử mà tôi từng quen ko? Tôi chắc rằng anh rất tuyệt vời trong phán đoán và suy luận, nhưng cũng chừng ấy sự cam đoan rằng anh là một tên đần trong việc tình cảm, nhất là cách bộc lộ cảm giác của mình đối với một cô gái.
Sau khi ngớ ra khoảng vài chục giây, tôi hỏi lại, cũng một câu ngớ ngẩn ko kém.
"Cái gì?"
Tôi nghe anh thở dài.
"Có thể em xem những lời anh nói bây giờ thật ngu xuẩn, dối trá, ngốc nghếch hay gì đó...nhưng thực sự, anh chỉ muốn gặp em"
Hai bàn tay tôi siết chặt lại. Tôi phải nói gì đây?
" Vậy ah?"
Shiho Miyano! Những câu mỉa mai châm biếm của cô đâu cả rồi? Những lời nói sắc sảo mưu mẹo của cô đâu cả rồi?? Cô chỉ có thể ngớ ngẩn trả lời " vậy à " như thế này sao???
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét đang vang lên trong đầu mình. Nhưng tôi còn có thể làm gì? Chắc hẳn hiện nay, trông mặt tôi như một con ngốc!
Chiếc xe lao vút qua màn đêm, băng qua những chiếc cầu, chạy vào đường cao tốc. Tôi ko biết anh định đưa tôi đi đâu, và tôi cũng ko có can đảm hỏi, sợ rằng mình lại buột miệng nói ra những câu...chẳng theo ý mình.
Cuối cùng, anh dừng lại dưới một sườn đồi.
Tôi nhận ra...phía trên ngọn đồi là khu rừng năm xưa bọn tôi hay cùng đội thám tử nhí đi cắm trại. Hơn bốn năm rồi bọn tôi ko trở lại đi, từ khi chúng tôi quay lại hình hài thật của mình.
Shinichi mở cửa xe, giơ bàn tay trước tôi và mỉm cười. Tôi đặt tay mình vào tay anh, cảm thấy chút ấm áp khi những ngón tay đan vào nhau.
Anh dắt tôi chậm rãi vào rừng, tiến dần lên đỉnh đồi- nơi tôi biết có một căn nhà gỗ đã bỏ trống từ lâu- năm xưa bọn tôi thường hay dùng làm chỗ trú đêm trong chuyến pic-nic.
"Đôi lúc anh cảm thấy...rất nhớ Conan"
"Em cũng vậy"
Những mẩu đối thoại ngắn bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là những kỉ niệm ngày chúng tôi còn bé- Conan và Ai, sau đó là khoảng thời gian khi chúng tôi đã trở lại hình dạng cũ. Đến lúc kể về cuộc sống trong 2 năm qua, thì tôi và anh đã ngồi bên cạnh lò sưởi trong căn nhà gỗ quen thuộc.
Tôi thực sự không hiểu bằng cách nào, và tại sao...nhưng khi sực tỉnh lại, tôi đã nằm trong lòng anh ấy, với chiếc áo khoác đen dày đắp ngang. Anh dựa lưng vào vách, nhìn chằm chằm những tia lửa lập loè trong lò, đôi mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi rất nhiều. Tôi ngồi dậy, định sẽ tránh ra xa xa một chút, nhưng anh đã kéo tay tôi, thầm thì.
"Cứ giữ như thế này...Shiho"
Tôi gần như nín thở. Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn. Chấp nhận ra ngoài với anh vào lúc này, đi đến một nơi hẻo lánh như vậy...và trong hoàn cảnh này, thì chỉ có Chúa mới biết chuyện gì có thể xảy ra giữa hai chúng tôi!
Tôi nuốt khan, cố giữ tone lạnh lùng vô cảm của mình, "Như thế này ko hay đâu, nhất là đối với một người sắp kết hôn"
Anh tròn mắt nhìn tôi, với một chút thích thú, sau đó phì cười.
"Em ghen à?"_ anh hỏi với cái nháy mắt tinh nghịch.
Tôi chắc rằng mặt tôi đã biến sắc một chút, nhưng ko quá rõ để nhận ra bởi ánh lửa nơi đây cứ chập chờn vô định.
"Chỉ đùa thôi", anh bật cười, nhại lại giọng của tôi mỗi khi tôi "vô tình" hay "cố ý" nói ra một điều gì đó khiến anh bối rối.
"Anh ko ngờ là còn có thể gặp em...Anh ko biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào...Thực sự, nó rất lạ"_ Anh cầm chiếc que cời lửa, cạy cạy những hòn than trong lò.
"Anh và Ran sắp kết hôn, đừng để những cảm xúc nhất thời khiến mình phải hối hận", tôi cắn môi, cúi đầu thấp xuống để anh ko nhận ra đáy mắt tôi bắt đầu dậy sóng.
Im lặng.
Chỉ có tiếng tia lửa nổ lách tách.
"Nếu anh nói...anh sẽ ko kết hôn nữa, thì sao?"
"Cái gì???"
Tôi nhảy dựng lên, và gần như hét. Tôi trừng trừng nhìn anh, chờ đợi anh nói câu tiếp theo như lúc nãy " Chỉ đùa thôi". Nhưng ko, anh vẫn dán mắt vào ngọn lửa bập bùng với gương mặt chứa đầy sự phiền muộn.
Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay tôi. Anh ấy...ko đùa.
"Tại sao?"_ Tôi chỉ có thể bật ra hai chữ sau một thời gian đấu tranh tư tưởng giữa hàng chục câu hỏi hiện ra trong đầu.
Bất chợt, tôi thấy vòng tay anh siết chặt hơn. Anh tự cằm lên tóc tôi, thấp giọng.
"Em đã bảo anh quên em đi...và nói rằng muốn anh sống thật hạnh phúc. Anh đã vì em, cố gắng mỗi ngày nở nụ cười với cô ấy. Cố gắng để thấy mình vẫn sống hạnh phúc. Nhưng làm sao anh có thể hạnh phúc được...khi 2 năm qua anh chưa từng quên em? Anh chưa từng quên em, dù trong một giây, một phút..."
Máu trong người tôi đông cứng lại. Hơi thở anh phả vào vành tai tôi, nóng hổi.
"Anh luôn tự lừa dối mình, lừa dối Ran...Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc...Cho đến khi anh gặp lại em, đến khi anh biết rằng em vẫn còn sống. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là hạnh phúc...suốt 2 năm qua"
Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Cũng ko biết mình nên nói gì.
Sự trở lại của tôi lần này...có phải sai lầm hay ko??
Và những gì anh ấy đang nói...có thực sự mang ý nghĩa như tôi nghĩ hay ko?
" Anh biết, anh quá ích kỷ...Nhưng nếu cứ tiếp tục, thì sẽ ko ai có hạnh phúc cả...Anh ko thể kéo theo Ran bước vào cuộc sống hạnh phúc xây dựng trên ảo tưởng được..."
"Anh ko thể làm tổn thương cô ấy"_ Tôi thở dài nặng nề_" Anh yêu cô ấy, từ khi hai người còn bé, phải ko...Anh đã yêu cô ấy..."
"Phải, anh đã từng yêu cô ấy, có lẽ...Nhưng anh ko phân biệt được, đó là tình yêu giành cho một người bạn thân thiết lâu năm, hay tình yêu giữa một chàng trai giành cho một cô gái...Có lẽ anh đã nhầm lẫn thứ tình cảm đó là tình yêu, anh ko biết..."_ Shinichi nói một mạch, dường như anh đang bị kích động_" Anh chỉ biết...khi anh tưởng đã mất em mãi mãi, anh giống kẻ đã chết rồi vậy. Tất cả đều trở nên vô nghĩa. Không còn gì quan trọng hơn nữa. Anh cười nhưng thậm chí ko hiểu mình cười về việc gì. Anh đã sống hai năm trống rỗng, buồn tẻ và chán ngắt. Sống trong một thế giới chết."
Đôi mắt tôi căng tròn hết mức có thể, nhìn chàng trai đang gục đầu vào mái tóc mình với nhịp thở bấn loạn. Anh ấy là Shinichi Kudou- thám tử lừng danh nhất Nhật Bản ư? Dường như anh đã thay đổi rất nhiều...trong hai năm...
"Anh sẽ xin lỗi Ran...sẽ thú nhận tất cả với cô ấy...anh ko muốn tiếp tục lừa dối mình, lừa dối cô ấy, và cả...em...Em hãy ở lại, có được ko?"
Tôi ko nhớ mình đã trả lời những gì, hình như chỉ là gật đầu rất nhẹ, sau đó lại lắc đầu, rồi lại gật,...Và dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ trong bờ ngực anh...nhẹ nhàng, êm dịu...Điều duy nhất tôi biết rõ khi đó chính là: anh đang ở đây, ko còn là ảo ảnh trong những giấc mơ. Vòng tay anh...luôn bảo vệ tôi khỏi những con quái vật đeo đuổi hằng đêm trong quá khứ. Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác an toàn tuyệt đối.
**End flash**
"Chuyến bay đến Nhật số hiệu E.271 sắp cất cánh trong vòng 10' nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và hoàn tất thủ tục."
Shiho vừa dợm bước qua cổng soát vé thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.
- Melkior?
Cô ngỡ ngàng nhìn chàng trai tóc vàng trong chiếc áo khoác đen lạnh lùng. Không hiểu anh đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt xanh nhạt buồn bã nhìn cô. Giọng anh trầm trầm vang lên giữa không gian vắng lặng của sân bay.
- Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, thì đừng do dự gì nữa. Nhưng nhắn lại với hắn, nếu hắn còn làm em khóc, thì dù là ở đâu, anh cũng sẽ bay về bắn vỡ sọ hắn đấy.
Shiho ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cô mỉm cười.
- Cảm ơn, Mel. Em nhất định sẽ hạnh phúc.
"Chuyến bay đến Nhật số hiệu E.271 sắp cất cánh trong vòng 5' nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và hoàn tất thủ tục."
***
5 năm sau...
- Shiho, anh về rồi.
Shinichi đẩy cửa bước vào, lập tức một chiếc trực thăng điều khiển từ xa bay vèo tới, nhanh như cắt anh thụp đầu xuống, khiến nó đâm sầm vào cánh cửa.
- Shinta, mẹ đã nói ko chơi máy bay trong nhà.
Shiho nhấc thằng bé con đang ngồi cười khanh khách trên sàn, cau mày.
- Trúng bố thì ko sao, bất quá chỉ may vài mũi, nhưng lỡ trúng người khác thì phiền lắm đấy.
Shinichi nhặt chiếc máy bay trên mặt đất, nhăn nhó nhìn vợ.
- Em dạy con hay nhỉ? Trúng bố thì ko sao à?
- Oh, dù sao thì anh cũng quen rồi mà, phải ko, ngài thanh tra?_ Shiho mỉm cười nhìn anh, đôi mắt ánh lên những tia trêu chọc.
- Phải, phải_ Shinichi đặt chiếc máy bay lên bàn, giơ tay đón cậu con trai từ tay vợ, nhân tiện đưa cô một bức thư_ Của em này.
Cô cầm bức thư, gương mặt bừng sáng.
- Thư của anh Mel?
Shinichi thả người xuống ghế sofa, đặt cậu con trai ngồi lên đùi mình, vừa hôn vừa nựng.
- Uhm, nếu anh đoán ko nhầm thì là tin vui đấy.
Shiho bóc thư ra xem, quả nhiên là một tấm thiệp mời dự hôn lễ. Cô quay lại, liếc chồng bằng đôi mắt sắc lẻm.
- Sao anh biết hay thế? Đọc trộm thư của em à?
- Quý phu nhân Kudou, tôi xin nhắc lại cho phu nhân biết- chồng của cô là một thám tử đấy nhé!!!!!
Shinichi trề môi, kéo dài giọng chế giễu. Nhưng Shiho vẫn chưa chịu buông tha.
- Quý ngài Kudou, tôi xin nhắc lại cho quý ngài biết- vợ của ngài của là chuyên viên giám định cao cấp của sở cảnh sát Tokyo đấy nhé. Có cần tôi lấy thư này đem đến phòng giám định ko hả?
- Oh, cứ việc, nếu em rảnh_ Shinichi cười hinh hích, ôm cậu con trai ba tuổi vào lòng_ Nghe mẹ nói chưa, sợ quá con nhỉ?
Shiho lườm hai người "đàn ông" trong nhà, trước khi quay bước vào bếp.
- Chỉ giỏi bày trò với trẻ con.
Tiếng cười hạnh phúc vang lên rộn rã trong ngôi biệt thự rộng lớn.
**END**.