Shiho cảm thấy đau, viên đạn nằm trong ổ bụng, có lẽ đã xuyên qua một bộ phận nào đó. Máu vẫn chảy ồ ạt, thấm qua cả chiếc áo sơ-mi trắng mà Shinichi cởi ra để băng bó cho cô.
Chàng thám tử bế cô trên tay, lưng cõng Ran, cố gắng chạy từng bước nặng nhọc xuống chỗ tàu thoát hiểm. Lửa bao vây tứ phía, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Shinichi. Mồ hôi của cậu nhỏ giọt lên gương mặt xinh đẹp của cô. Máu cô đẫm trên bờ ngực cậu. Ran đã ngất xỉu, đang ngủ yên bình trên lưng cậu, mà không biết rằng, giấc ngủ đó được đổi lấy bằng 2 viên đạn trên người Shiho.
Shiho không biết tại sao, khi Chianty chĩa súng vào cô ấy, không một giây suy nghĩ, cô nhào ra đỡ.
Bây giờ, nằm gọn trong lòng cậu, nhìn nét mặt thanh thản của Ran, cô mỉm cười yếu ớt, và hiểu lí do.
Vì cô ấy giống nee-chan.
Vì cô ấy từng cứu cô.
Vì cô ấy là người Shinichi Kudou yêu.
Vì cô ấy....là người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho anh.
Shiho nhìn Shinichi dịu dàng, đau đớn.
Vì tôi yêu anh.
Nên tôi chỉ cần anh hạnh phúc....
Shinichi đã đến được thuyền cứu hộ. Chết tiệt. Thuyền chỉ giành cho 2 người.
Không chần chừ, Shinichi bế cô đặt lên thuyền, sau đó nhẹ nhàng để Ran vào chỗ còn lại. Nhưng...
Đoàng.
Một viên đạn xuyên qua cánh tay Shinichi, máu anh bắn vào mặt cô.
Cả hai thản thốt quay lại.
Korn.
Nhanh như cắt, Shiho kéo cánh tay Shinichi, làm anh ngã chúi lên thuyền, rút khẩu súng lục ngang thắt lưng của anh, bắn vào Korn.
Gã ngã xuống, một nụ cười độc ác thoáng hiện trên môi.
Shiho lập tức hiểu ra.
Trước khi Shinichi kịp có phản ứng gì, Shiho nhét vào miệng anh một loại bột trắng trắng.
Thuốc ngủ, và có hiệu lực ngay lập tức.
Shinichi trợn to đôi mắt nhìn cô, nhưng cô đã đẩy anh xuống thuyền, nằm kế Ran, còn mình thì một tay ôm ngang bụng, bước trở lại.
Shiho mím chặt môi, cố nén tiếng bật khóc đau đớn, quỳ xuống bên cạnh con thuyền nhỏ.
Cô đưa tay, vuốt nhẹ lên mặt Shinichi-người đang cố gắng khống chế lại cơn buồn ngủ bằng cách cắn môi đến tóe máu.
Từng ngón tay run rẩy, chầm chậm, lướt trên khuôn mặt lấm lem đầy máu và mồ hôi của chàng thám tử trẻ.
- Shinichi, hãy quên Sherry đi. Quên Ai Haibara đi. Quên cả Shiho Miyano đi
Đôi môi Shinichi mấp máy, không thốt ra tiếng, nhưng qua ánh mắt tuyệt vọng ấy, có thể thấy rõ một chữ KHÔNG thét lên trong đau đớn.
Cô lắc đầu, qua mái tóc màu nâu đỏ ngắn bết vào mồ hôi trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo mê hoặc. Nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều., dưới ánh lửa đỏ đang nhảy múa cuồng loạn phía sau, khiến Shinichi cảm thấy, cô giống như một thiên sứ vừa bị quăng xuống hỏa ngục.
- Hãy sống hạnh phúc. Quên Shiho đi. Và cả những điều tớ sắp nói với cậu.
Máu từ miệng Shinichi tứa ra, chảy ròng ròng. Nhưng cơn đau đó không bằng một góc nhỏ cơn đau trong tim cậu lúc này.
Ngón tay Shiho lướt lên miệng cậu, quệt đi vết máu. Một nụ cười nhợt nhạt, nhưng rất dịu dàng, nở trên đôi môi anh đào xinh xắn, khiến gương mặt cô như sáng bừng lên giữa trời đêm.
Shiho nhoài người ra trước, cái đau thốc lên từ bụng,khiến toàn thân cô gần như tê liệt, nhưng ánh mắt xanh biếc của cô vẫn lấp lánh một niềm hạnh phúc kì lạ.
Run run, cô đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận rõ rệt bờ môi lạnh ngắt của anh đang giật giật, nhưng không có vẻ phản đối. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, vị mằn mặn hòa cùng vị tanh tanh của máu, đọng trên đầu lưỡi Shiho.
Shinichi muốn nhấc cánh tay lên, muốn chụp lấy cổ cô gái mà kéo xuống, nhưng toàn thân anh không còn chút sức lực nào nữa.
Chưa bao giờ anh thấy hận mình đến vậy!
Cô nhấc đầu khỏi anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chìm trong sự bàng hoàng, đau xót, lẫn sự tiếc nuối khôn cùng. Cô thì thầm, nhẹ như tiếng gió thoảng, bằng một giọng trầm lắng, vừa buồn bã dịu dàng, vừa sâu lắng tuyệt vọng.
- Em yêu anh, Shinichi!
Đôi mắt Shinichi dần dần khép lại, không biết Shiho có trông thấy hay không, hai dòng nước mắt đang từ từ lăn dài. Trái tim anh tan vỡ, không phải thành hai mảnh, mà là hàng ngàn mảnh hay thậm chí còn nhiều hơn thế.
Chiếc thuyền nhỏ trôi xa dần...xa dần.
Chỉ còn một cô gái ở lại, trong biển lửa, nắm chặt nút điều khiển quả bom, không dám buông tay.
Lặng lẽ, lặng lẽ...
Nhìn hạnh phúc của cô trôi xa.
Nhìn tình yêu của tôi trôi xa.
Nhưng cô không hề hối hận. Mãi mãi, không-hối-hận.
Cô mỉm cười, buông tay.
Tiếng quả bom tích tắc bắt đầu nhảy số như điên dại.
Shiho gục xuống, trước mắt mờ dần, mờ dần.
Và bóng đêm trở lại.
Máu.
Nước mắt.
Bờ môi run run của em đặt lên môi tôi. Rõ ràng rất dịu dàng, rất ngọt ngào...Nhưng sao khiến tim tôi đau đớn như vậy.
Tôi biết, tôi sắp mất em.
Mà không, chắc chắn là tôi sẽ mất em...
Tôi cảm thấy máu đang bật ra trên môi dưới sức ấn của răng, mi mắt nặng trĩu, nhưng vị tanh tanh mặn mặn của máu đã giúp tôi giữ được chút tỉnh táo. Em nhìn tôi, mỉm cười.
- Shinichi, hãy quên Sherry. Quên Shiho Miyano. Quên Ai Haibara đi.
"KHÔNG", tôi thét lên trong đầu,"Shiho"
Nhưng cổ họng tôi rất nóng, ko thể mở miệng được. Tôi muốn níu em lại, nhưng toàn thân tôi tê liệt, ko thể nhúc nhích.
"Shiho! Đừng!", tôi gào lên, nhưng tôi biết em ko nghe thấy.
Em rời khỏi môi tôi. Máu trên người em đã thấm qua lớp băng trắng tôi quấn bằng áo sơ mi, nhỏ giọt xuống boong thuyền. Gương mặt em tái dại vì đau đớn, mồ hôi chảy bết những sợi tóc màu nâu đỏ vào gương xinh đẹp.
Nhưng tại sao...em vẫn mỉm cười?
Tại sao...đôi mắt em...lại ánh lên vẻ hạnh phúc đến vậy?
- Em yêu anh.
Giọng nói dịu dàng, sâu lắng. Chỉ 3 chữ, nhưng khiến tim tôi vỡ nát. Xộc thẳng vào đầu tôi, vọng đi vọng lại không ngừng.
Rồi em cắt dây neo, đẩy thuyền tôi ra xa.
Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài, không cách nào kềm chế được nữa.
***
Hộc...hộc...
Như những đêm khác, tôi mở bừng mắt với tấm lưng ướt đẫm.
Xung quanh vẫn là màu đen của đêm tối.
Đập tay vào trán, tôi cảm nhận lòng bàn tay lạnh ngắt nhưng trán lại rịn đầy những giọt mồ hôi nóng hổi.
Không, không chỉ là mồ hôi.
Tôi ngồi dậy, với bật chiếc đèn ngủ, luồn tay xuống đệm, lấy ra một bức ảnh đã được ép plastic cẩn thận.
Những kỷ niệm xa xưa tràn về, tôi khẽ mỉm cười theo bản năng. Ngón tay miết lên một hình dáng quen thuộc trong tấm ảnh- Đội thám tử nhí lừng lẫy năm nào.
Tôi đang đứng tâng bóng ở trung tâm, Genta ngồi lăn ra đất nhai một bịch snack, Ayumi cười đến tít mắt, hai má ửng hồng, Mitsu thì đang vùi đầu vào quyển Kamen Yaiba. Và bên trái, Haibara đứng bắt chéo tay trước ngực, tựa lưng vào thân cây, nhìn tôi với đôi mắt xa xăm, khoé môi khẽ nhếch lên, nhẹ đến mức nếu không để ý kỹ sẽ không thấy.
Cô ấy luôn luôn như thế. Lạnh lùng, trầm tĩnh, luôn tiết kiệm nụ cười đến mức tối đa có thể.
Shiho, em bảo tôi quên em, nhưng lại không nói tôi biết làm sao để quên?
Tôi phải quên em bằng cách nào?
Shiho....
Biết rằng không thể nào chợp mắt nữa, tôi rời khỏi giường đến phòng sách. Hi vọng ngài Sherlock Holmes sẽ giúp đôi mắt tôi khép lại. Đó cũng là cách duy nhất tôi truy trì giấc ngủ dở dang của mình suốt hơn 2 năm qua.
***
- Shinichi, anh lại ngủ ở phòng sách nữa.
-Uhm...
Tôi lơ mơ khi nghe giọng nói quen thuộc. Một cái tên bật ra khỏi miệng, rất nhỏ.
-Shiho?
Tôi không chắc là chủ nhân giọng nói kia có nghe không, nhưng tai tôi thì nghe rất rõ. Hai mắt tôi mở rộng trước khi một cơn giông tố nào đó ụp tới. Nhưng không, cô ấy đã rời khỏi phòng sách từ lúc nào, và có vẻ đang tất bật dưới bếp.
- Em đã làm sẵn thức ăn, đợi tý đang hâm lại.
Tôi vươn vai, cảm thấy lưng mình nhưng nhức. Hậu quả của việc ngủ gục trên bàn suốt 2 năm. Chẳng trách ai được, tự mình chuốc lấy thôi mà.
-Shinichi, nhanh lên!
-Uhm.
Tôi nhét vội tấm ảnh vào giữa quyển sách, cất vào hộc tủ. Cố gắng vệ sinh buổi sáng thật nhanh, tôi khoác vội chiếc áo sơ-mi trắng, chạy xuống bếp.
Trên bàn ăn đã sắp sẵn hai phần sandwich thịt, kèm trứng, cả một tách cafe đen. Tôi ngồi vào bàn với một chút thắc mắc:
- Sao em đến sớm vậy?
- Hôm nay chúng ta bận rộn cả ngày mà, ko sớm sao được._ Ran mỉm cười, gương mặt thoáng ửng hồng.
- Bận rộn?_ Tôi cau mày, phải đến 5' lục lọi giữa mớ vụ án và hình ảnh lẫn lộn, tôi mới nhớ ra việc bận rộn này là gì.
Ran thở dài, gương mặt thoáng chút thất vọng, nhìn tôi chăm chăm. Một nụ cười hối lỗi chính là liều thuốc tốt nhất lúc này.
- Anh nhớ rồi. Đi mua nhẫn kết hôn, và chọn áo cưới chứ gì.
Nét mặt Ran bừng sáng, cô gật đầu, vui vẻ lên kế hoạch:
- Chút ta sẽ tới cửa hàng đá quý ở khu thương mại Haido, Sonoko có giới thiệu cho em 1 chỗ quen biết. Nhân tiện chúng ta có thể đi mua sắm loanh quanh trong khu thương mại,em muốn xem trước vài bộ trang trí nội thất...
Tôi đáp lại vẻ hào hứng của Ran bằng nụ cười quen thuộc, cắm cúi giải quyết cho xong phần sáng của mình trong một tâm trạng nặng nề.
...2 năm.
Em đã ra đi 2 năm.
Tôi đã cố gắng hoàn thành một phần di nguyện của em.
Tôi đã cố gắng sống thật hạnh phúc.
Mỗi ngày, Ran đến chuẩn bị bữa sáng cho tôi với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nhưng khắc vào mắt tôi lúc đó lại là cái nhếch môi rất khẽ của em.
Tôi nắm tay Ran đi trên những con phố dài từ nhà đến sở làm, bàn tay ấm áp và mềm mại.
Nhưng cảm giác luồn qua từng ngón tay tôi lúc đó, lại lành lạnh, man mát. Bàn tay trẻ thơ ngày nào tôi đã nắm chặt trong cơn chạy trốn hoảng loạn.
Tôi nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng của Ran, lấp lánh những tia nắng hạnh phúc.
Đôi mắt em xanh biếc lạnh lùng, nửa thờ ơ nửa sâu sắc, ánh mắt luôn khao khát một bờ vai nương tựa, ánh mắt luôn khao khát một tia hạnh phúc dù mỏng manh.
Hạnh phúc...
Cuối cùng, sau 2 năm, Ran cũng đề cập đến việc kết hôn.
Một tháng trước, chúng tôi đính hôn.
Tuần sau, chúng tôi chính thức cử hành hôn lễ.
Nhìn gương mặt hớn hở của Ran, tôi thầm thở dài.
Shiho, đây chính là hạnh phúc mà em muốn, phải ko?
Tiếng động vang lên từ phòng bên cạnh, tôi biết em lại giật mình thức giấc.
Nhìn đồng hồ, 3:10' Sáng.
Tôi bước xuống bếp, pha một ly sữa, thêm ít mật ong, nhưng lại ngần ngừ khi đứng trước cửa phòng em.
-Melkior..?_ Giọng em phía sau cánh cửa, rất nhỏ nhưng đủ khiến tim tôi rớt đi một nhịp.
Trực giác của em luôn nhạy bén với "mùi" của tôi, từ hồi còn ở trong Tổ chức.
Em nói, "mùi" của tôi rất đặc biệt. Vẫn biết đó là một lời châm biếm mỉa mai, nhưng tôi vẫn vui- thực sự. Vì ít ra, điều đó chứng tỏ rằng, trong lòng em vẫn có tôi.
Tự cười nhạo mình vì ý nghĩ điên rồ đó, tôi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ leo lét vài ánh vàng từ ánh đèn đường hắt lên. Em ngồi trên giường, dựa lưng vào gối, gương mặt hơi tái đang rịn mồ hôi.
Nuốt ngược tiếng thở dài vào lòng, tôi tiến đến, chìa ly sữa nóng cho em.
- Cảm ơn, Mel.
Tôi hơi cau mày. Tôi cực ghét cái cách gọi trẻ con này.
Cái gì mà Mel?
Cô ấy tưởng mình là con mèo chắc?
Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ gầm gừ với em, để rồi nhận lại những nụ cười trêu chọc - vừa rất đáng ghét, nhưng lại khiến người ta muốn nhìn mãi.
Nhưng vào những đêm khuya thế này, tôi không giờ phản đối bất cứ điều gì, kể cả...cái tên kỳ cục đó ( dù theo em nói thì nó dễ thương hơn hẳn biệt danh ngày xưa của tôi).
Em xoa xoa hai tay vào ly sữa nóng, nhấp một ngụm, rồi lại ngồi thừ ra.
- Lại mơ về hắn?
Tôi hỏi với vẻ khó chịu ko che giấu.
Em liếc tôi thay cho câu trả lời, ánh mắt như muốn nói" biết rồi còn hỏi".
Uhm, dĩ nhiên tôi biết.
2 năm bên em là 2 năm tôi chưa bao giờ có một đêm trọn vẹn. Ký ức trong tôi chợt trở về...
Tôi và Vermouth, không, Elena mới đúng, cuối cùng cũng chọn được thời điểm ly khai khỏi Tổ chức. Đó là khi Tổ chức sụp đổ.
Có một bí mật không ai biết rằng, giữa tôi và Elena từ lâu đã có một giao ước.
Elena cam đoan bảo vệ em, còn tôi giúp cô ta từ từ đục khoét Tổ chức, nội ứng ngoại hợp. Lúc Tổ chức bị FBI tấn công trận cuối cùng, tôi cùng Elena vốn muốn đưa em rời khỏi con thuyền ngay, không ngờ thằng nhóc Kudou luôn bên cạnh em. Tôi gần như phát điên khi thấy hắn ôm em vào lòng-điều vốn dĩ chỉ có tôi trên thế gian này có thể làm được. Nếu không phải Elena kéo tay tôi, e rằng tôi đã xông lên thuyền bắn vỡ sọ thằng nhóc ấy. May mắn, Korn đã tạo cơ hội cho chúng tôi. Em ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, nhanh như cắt tôi đưa em lên canô, Elena băng bó vết thương của em. Con thuyền phát nổ chỉ 2 phút sau đó, cách chúng tôi một khoảng an toàn.
-Mel....
Em đột ngột lên tiếng, làm tôi ngạc nhiên hơn là giật mình. Bởi mỗi lúc choàng dậy, ngoài việc chậm rãi uống hết ly sữa, em thường chỉ ngồi im lặng đến sáng, không bao giờ mở miệng nói bất cứ điều gì.
Nhìn vẻ mặt do dự của em, tôi biết em sắp đưa ra một lời đề nghị điên khùng nào đó.
- Chuyện gì?_ Tôi nhướng cao đôi chân mày, cố ý ném cho em một cái nhìn đe doạ, ý rằng " nếu cô lại đưa ra yêu cầu ngớ ngẩn thì tôi bắn một phát vào đầu bây giờ", dù thực tế đã 2 năm nay tôi ko còn cầm súng nữa.
Môi em cắn nhẹ, ra chiều suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, em cũng bật ra cái điều mà tôi không-muốn-nghe-nhất.
- Tôi muốn...trở về Nhật.
Tôi có cảm giác ai đó vừa giáng một quả vào ngực mình. Gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, câu hỏi bật ra cũng là câu trả lời tôi biết từ sớm.
- Muốn về gặp hắn?
-...
-Cho đến bây giờ...em vẫn chưa quên hắn?_ Tôi ko biết em có nhận ra khi tôi thấp giọng có ý nghĩa thế nào hay chăng.
-Không, tôi...
Em lại cắn môi lần nữa. Đôi mắt xanh buồn bã quay đi, như né tránh ánh mắt xuyên thủng tâm can của tôi.
- Tôi...chỉ muốn nhìn anh ấy...Muốn biết liệu anh ấy có sống hạnh phúc hay ko....
...Vẫn là hắn!
Shinichi Kudou!
Tôi nghiến răng cố nuốt ngược cơn thịnh nộ đang trào ra.
18 năm bên cạnh nhìn em khôn lớn, âm thầm bảo vệ em, vì em mà bán mạng phản bội Tổ chức, nhưng cuối cùng em lại vùng khỏi tay tôi, lao về phía hắn, run rẩy nép sau bờ vai của hắn.
2 năm ròng chăm sóc em ngày đêm, cuối cùng vẫn không bằng thằng nhóc Shinichi Kudou- kẻ đang vui vẻ bên người con gái khác- người con gái đã khiến em suýt chút mất mạng.
Em...thật tàn nhẫn, Shiho Miyano!
Tôi cười khan, quay lưng chuẩn bị rời đi, thì bàn tay nhỏ nhắn của em níu vạt áo tôi lại.
- Mel, please! Chỉ cần xác định anh ấy thực sự hạnh phúc, tôi có thể giũ bỏ mối tình này. Có thể...bắt đầu một cuộc sống mới- cuộc sống của Shiho Miyano.
- Thật sao?_ Tôi khinh khỉnh nhìn em, đón nhận ánh mắt nài nỉ tha thiết của em bằng vẻ hờ hững.
-Thật....
Giọng em hạ xuống, nhỏ tới mức không cần quay lại cũng biết mặt em hiện lên 2 chữ rành rành " Nói dối"
Nếu có thể dể dàng buông xuống như thế, cần gì em phải đau khổ suốt 2 năm?
Nếu có thể dễ dàng giũ bỏ như vậy, cần gì mỗi đêm tôi phải lồm cồm bò dậy để pha sữa dỗ em?- công việc mà nếu bất cứ ai trong tổ chức ngày xưa biết được, chắc chắn tôi chỉ có thể một phát vào đầu tự sát cho đỡ xấu hổ.
Nếu...
Nếu...có thể lãng quên dễ như vậy, thì tôi đã sớm không còn đứng ở đây, chịu sự giày vò xé lòng của việc mỗi ngày phải nhìn em hướng mắt về một hình bóng xa xôi, trái tim thì vứt lại nước Nhật, hằng đêm gọi tên một người đàn ông khác trong giấc mơ...
-Mel....
- Tôi gọi điện đặt vé máy bay. Ngày mai chúng ta sẽ về Nhật.
Là chúng ta, không phải một mình em.
Em im lặng, không đồng ý cũng không phản đối. Em rất thông minh để nắm bắt ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của người khác, đặc biệt là tôi...và hắn.
Tôi ko thể để em một mình quay về Nhật...về bên hắn...
Chỉ cần nghĩ đến đó, tôi đã phát điên.
Tôi sợ...sẽ mất em lần nữa!