The Soda Pop
Tin nhan chuc mung ngay 8-3
Soạn : SMS 84282 gửi 6722
Tải miễn phí

Bạn gái 60%

Ha ha, ngay cả lão thiên gia cũng đứng về phía cô, muốn đem tên sắc ma dâm đãng này đuổi ra khỏi Đông Phương trấn. 

Vẻ mặt Lí Lệ Na đầy tức giận, rời khỏi thân mình của anh, đứng vững vàng trên mặt đất, bước nhanh đến trước mặt Lâm Gia Gia, ý đồ muốn cướp đi máy chụp ảnh trong tay cô. 

"Đưa tôi!" 

"Dựa vào cái gì đưa em?" Lâm Gia Gia trừng mắt nhìn cô "Em là thổ phỉ sao?" 

"Nếu chị không xóa những bức ảnh này, tôi sẽ tố cáo chị xâm phạm quyền cá nhân!" Gương mặt diễm lệ của Lí Lệ Na kiên quyết. 

"Tôi không sao cả!" Hai mắt Lâm Gia Gia híp lại, bị tiểu muội muội sẵng giọng cảm giác kỳ thật không phải dễ chịu gì cho lắm, hơn nữa lại chính mắt nhìn thấy anh cùng với nữ sinh ở trên giường lăn lộn lần nữa, trong lòng lại tràn đầy vị chua sót khó có thể hình dung. 

Mắt thấy không nhất định là thực? Tuy rằng cảnh tượng trước mắt không có dọa đến cô, nhưng không có nghĩa tất cả đều là biểu hiện giả dối. 

"Chị đưa hay không?" Cơn tức của Lí Lệ Na càng cao hơn nữa, mắt thấy cô không chịu thỏa hiệp, rõ rang nhếch miệng cao lên, già dặn nói: "Chị không muốn đưa cũng không sao, dù sao tôi cũng chưa được mười tám tuổi, loại tin tức này nếu bị truyền ra ngoài, tôi sẽ nói là thầy bức bách tôi." 

Tiểu muội muội không đầy mười tám tuổi quả nhiên có bản lãnh hơn người! Lâm Gia Gia trừng mắt nhìn cô, không hiểu sao, lửa giận bị cô chọc cháy hừng hực. 

"Nếu em muốn công khai, tôi nhất định sẽ thành toàn cho em." 

Nếu khí thế của cô bại bởi tiểu muội muội non choẹt này, về sau làm sao sống ở trấn Đông Phương này? 

"Như em mong muốn, em vẫn chưa đến mười tám, quả thật là vô tội, Trình chủ nhiệm bị cách chức là việc nhỏ, có lẽ còn có thể gặp phải quan tòa, nhưng những việc này là bình thường, chuyện hay nhất vẫn còn ở phía sau...... Nếu tôi đem những gì em mới nói với tôi, công khai không sót chữ nào, em cho là giáo sư của trung học Đông Phương sẽ dễ dàng buông tha em sao?" 

Lí Lệ Na quả nhiên vẫn chỉ là một cô bé mới lớn, bị cô dọa thành như vậy, xanh cả mặt, một câu cũng nói không nên lời. 

Nếu quá trình cô chủ động câu dẫn Trình chủ nhiệm bị công khai, chẳng phải tuyên bố làm kẻ thù của tất cả nữ nhân trong trường này? 

Kết cục của cô sẽ như thế nào? 

Khẳng định trở thành mục tiêu cho tất cả bọn họ công kích, ngày sau sẽ khó sống hơn trong trường học này. 

Lí Lệ Na rùng mình một cái, lập tức thay đổi biểu tình cầu xin,"Chị...... chị có thể không công khai được không?" 

Lâm Gia Gia cười lạnh một tiếng "Em cầu tôi sao!" 

"Làm ơn, van cầu chị......" Lí Lệ Na cắn môi, rùng mình một cái. 

"Tôi có điều kiện, về sau không cho phép em bước vào phòng y tế một bước, thậm chí nhìn thấy Trình chủ nhiệm, nhất định phải tự động cách xa mười mét, bằng không đừng trách thủ đoạn của tôi ti bỉ hạ lưu." 

"Được......" Lí Lệ Na vội vàng gật đầu, "Hiện tại em có thể đi chưa?" 

Lâm Gia Gia gật gật đầu, đồng ý cho cô ta rời khỏi phòng y tế. 

Lí Lệ Na không dám lưu lại lâu, nhanh chóng rời đi. 

Mãi đến khi cánh cửa bị đóng lại, phòng y tế mới khôi phục lại vẻ im lặng thường ngày. 

Trình Dư Chân nhìn cô, không khỏi dật ra tiếng cười trầm thấp. 

Cô trừng anh liếc mắt một cái, tức giận nói: "Anh cười cái gì?" Khoe răng trắng sao? 

"Anh không nghĩ em có nghĩa khí tới giải cứu anh như vậy?" Đây có thể gọi là công chúa cứu hoàng tử sao? 

"Giải cứu anh?" Cô cười nhạo một tiếng, lộ ra biểu tình khinh khi,"Hay nói đúng hơn, tôi chỉ dùng một dao, xé nát lớp vỏ bọc bên ngoài tên háo sắc như anh." 

"Năm năm không gặp, công lực trợn mắt nói dối của em càng lúc càng nâng cao." Rõ ràng mới vừa rồi, là anh bị đè áp lên giường, ngay cả sàm sỡ còn chưa có nữa? 

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, muốn chứng minh đôi mắt mình sáng ngời, không bị mù. 

"Rõ như ban ngày, lòng người ai biết được, ai không biết anh thuộc dạng người làm ra vẻ đạo mạo, giả đứng đắn trước mặt mọi người còn bên trong sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, quan hệ nam nữ bừa bãi chứ......" 

Trình Dư Chân đưa tuấn nhan gần sát vào cô, sau đó thừa dịp cô không chú ý, cướp đi máy chụp ảnh trong tay cô. 

"Cái gì? Trả máy chụp ảnh cho tôi!" Anh không phải thẹn quá thành giận, muốn đạp nát máy ảnh của cô đấy chứ 

Anh không trả lời câu hỏi của cô, đi thẳng ra cửa, đem tấm biển báo, "Tạm nghỉ ngơi", tiếp theo đóng cửa, khóa lại, xoay người đối diện với cô, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh. 

"Anh...... anh muốn làm cái gì?" Cô nuốt một ngụm nước miếng, không hiểu vì sao anh phải khóa cửa. 

"Em đã vạch trần mặt nạ của anh, em nói thử xem anh còn có thể làm gì?" Anh thưởng thức máy chụp ảnh của cô, sau đó mở máy ảnh ra, chỉnh sửa một chút, cười tà ác nói: "Lâm Gia Gia, suốt đời này vẫn chưa có ái dám uy hiếp anh, xem ra em thật sự là điều ngoài ý muốn nhất trong cuộc đời của anh." 

"Cái gì...... có ý gì?" Cô nhịn không được lui về phía sau, mãi đến khi chạm vào giường, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, ngã ngồi ở trên chiếc giường màu trắng. 

"Em cảm thấy một con sói nếu nhìn thấy con gà con không hề có chống cự năng lực, sẽ phát sinh chuyện gì?" Anh đem máy chụp ảnh đặt ở ngăn tủ một bên, màn ảnh vừa vặn đối mặt về hướng bọn họ."Một, là một ngụm ăn nó? Hai, đùa bỡn một phen sau đó lại ăn vào bụng? Ba là...... Con gà con như em muốn lựa chọn kết cục như thế nào đây?" 

Ba cái lựa chọn có cái gì khác biệt sao? Cô âm thầm khóc thét. 

"Không bằng tự anh quyết định vậy!" Anh chậm rãi tới gần cô. 

Ngay sau đó, anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem cô áp lên trên giường, nằm trên người cô. 

"Anh...... anh muốn làm gì?" Đắc ý vừa rồi biến mất vô tung, cô có vẻ thất kinh. 

"Hoàn toàn sử dụng hình tượng Trình Dư Chân thích quan hệ nam nữ bừa bãi giống như trong ý nghĩ của em yêu." Anh mỉm cười, kiềm chế cổ tay cô, ngăn cản cô vặn vẹo thân mình. 

"Anh vốn thích bắt cá hai tay, nam nữ quan hệ bừa bãi mà." Lâm Gia Gia không phục rống to, hốc mắt hàm chứa nước mắt. 

"Anh nghĩ giữa chúng ta lúc trước nhất định có hiểu lầm gì." Trình Dư Chân nóng cháy nhìn cô, mềm giọng lại: "Hôm nay chúng ta hãy nói cho rõ ràng nhé! Nhưng trước tiên, anh phải chứng minh một chuyện, đó là chỉ có em mới có thể khiến cho anh nổi lên dục vọng nguyên thủy nhất." 

Đến đây đi! Con gà con, bạn gái trước của anh, anh đã đợi thật lâu, hôm nay hãy ngoan ngoãn để cho anh một ngụm nuốt vào đi! 

"Anh dám" Hai chữ còn chưa thốt ra khỏi miệng, cánh môi của cô đã bị bạc môi của anh hôn. 

Dám hay không dám, không phải dùng miệng nói là có thể, anh muốn tự thể nghiệm. 

Trình Dư Chân thập phần bá đạo chà đạp cánh môi của cô, mặc cho cô không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đầu lưỡi của anh vẫn là nhân cơ hội tách hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, cùng chiếc lưỡi hồng hào của cô dây dưa ở một khối. 

Lâm Gia Gia không ngừng giãy dụa, đáng tiếc khí lực không bằng người, thủy chung không thể thoát khỏi anh. 

Anh có chút tức giận, kéo ngăn tủ một bên, lấy băng gạc ra, quấn vòng quanh cổ tay của cô, sau đó cố định ở đầu giường. 

"Trình Dư Chân!" Cô hổn hển kêu to. 

"Em tiếp tục lớn tiếng ồn ào, anh thì không sao cả, dù sao nhiều nhất là bị cách chức, bất quá một khi tin tức được truyền ra ngoài, em nếu muốn giải thích em cùng anh không có quan hệ gì, chỉ sợ không có ai sẽ tin tưởng." Anh lộ ra ác liệt tươi cười, giống như đã ăn định cô rồi. 

Cô hạ giọng, "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra......" 

"Bảo bối, em cũng thật gấp a!" Anh cười khẽ nói, cuối cùng đã làm cho cô an phận một chút."Như vậy đã chờ không kịp, muốn anh một ngụm nuốt em vào sao?" 

"Dâm tặc!" Cô tức trừng mắt nhìn anh, "Anh có biết cái này gọi là cưỡng hiếp hay không?" 

"Cưỡng hiếp?" Hai mắt anh híp lại, khóe miệng giơ lên, "Nhưng rõ ràng là em rất muốn anh cơ, ngay cả nằm mơ cũng nhìn thấy anh mà." 

"Anh......" Làm sao có thể biết? Giấc mộng xuân đó, cô xấu hổ mở miệng, anh làm sao có thể biết? 

Ngay sau đó, hai mắt cô trợn tròn, trừng mắt nhìn anh. 

"Không phải đêm đó anh......" Này, cô rất muốn đào một cái động đem mình chôn sống luôn cho rồi. 

Trình Dư Chân ngồi ở mép giường, bàn tay nhẹ vỗ về hai má của cô, sau đó chậm rãi lướt tới xương quai xanh. 

"Nghiêm chỉnh mà nói, là em giống như con mèo hoang nhỏ quấn quít lấy anh, muốn anh cho em." 

Anh mới là nạn nhân, được không? 

Tối hôm đó anh chỉ muốn rót cho cô chén nước, không nghĩ tới lại bị cô quấn quít lấy, hôn anh, tiếp theo là thân thể mềm mại xinh xắn đó không ngừng cọ xát anh, để cho anh bất mãn là cô quá mức mẫn cảm, chỉ dùng ngón tay đã làm cô đạt tới cao trào, sau đó mặc kệ anh kêu gọi cô như thế nào, cô đều ngủ thật sự mê say, làm cho dục hỏa cuồng dại quấy phá anh. 

Thù này, bắt đầu kết từ đêm đó. 

Anh là nam nhân thích ghi hận, cho nên này cừu không báo, khó thể dập được "Lửa" thể xác và tinh thần của anh. 

"Anh...... nói bậy." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia Gia đỏ bừng, thấp giọng phản bác, "Lúc trước anh cũng rất thích hù dọa tôi." 

"Anh hù dọa em sao?" Anh nhíu mày, bàn tay to thám hiểm sâu vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình: "Mấy năm nay em uống nhầm thuốc gì, tại sao trở nên mơ hồ như vậy, ảo tưởng nghiêm trọng như vậy?" 

Miệng của cô dù lợi hại như thế nào, vẫn là thua anh một khoảng cách rất xa, anh luôn có biện pháp lạnh lùng phản bác lời của cô."Tôi mới không uống nhầm thuốc!" 

"Bằng không chính là em đối với anh hiểu lầm rất sâu." Bàn tay của anh lại lướt đến chiếc eo thon nhỏ của cô, đến cái bụng hoàn mỹ bằng phẳng."Tỷ như, bắt cá hai tay?" 

Ủy khuất nháy mắt lấp đầy ngực, cô nâng đôi mắt đen ngập nước lên,"Anh cũng thừa nhận mình bắt cá hai tay sao?" 

Sắc mặt Trình Dư Chân trầm xuống, "Tiểu thư, bắt cá hai tay là tội danh em dán lên người anh, hiện tại sao lại biến thành anh thừa nhận?" 

"Anh rõ ràng có, tôi mới có thể yêu cầu chia tay." Cô trừng mắt nhìn anh, trong mắt ẩn chứ không thể tha thứ cùng oán niệm. 

Anh mím chặt miệng, mắt cũng không chớp nhìn cô, một hồi lâu mới nhếch miệng lên. 

"Vậy em nói xem, lần bắt cá hai tay nào bị em bắt được?" Cảm tình của anh tuy rằng nhìn có vẻ thực tự do, nhưng hoàn toàn không hề tùy tiện. 

"Đã...... đã qua rồi, hiện tại nhắc đến có ích lợi gì?" Thương tổn cùng bóng ma cũng đã tạo thành, cô không muốn nhớ lại. 

Lâm Gia Gia là một cô gái lạ nhất mà anh gặp, cá tính đã không được hăng hái cho lắm, nhưng một khi cô đã nhận định chuyện gì, tuyệt đối không thể bàn cãi. 

Tựa như anh, sau khi bị cô phán tử hình, không còn có cơ hội chống án, mà tử hình này còn phán một cách bất ngờ không hiểu nổi. 

"Em đã không muốn đề cập đến, vậy tự anh sẽ sáng tạo tương lai của chúng ta một lần nữa." Anh híp hai tròng mắt lại, bàn tay to không kiêng nể gì tham lam tiến vào trong áo lót của cô. 

"Trình Dư Chân, anh dám!" Cô khẽ gọi một tiếng. 

Đáng giận! Anh thực sự dám! 

Bàn tay anh đang dọc theo bụng của cô hướng lên trên, lần dò lên, thẳng tiến lên ngực của cô. 

Anh là một nam nhân muốn làm gì thì làm, hơn nữa đối với cô gái trước mắt, gần như đối với lời nói của cô ngoảnh mặt làm ngơ. 

Tay anh thuận thế đem quần áo của cô kéo lên trên, lộ ra cái bụng trắng nõn. 

Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trần truồng, năm năm trước khi bọn họ kết giao, đã từng lau súng hỏa, anh đối với thân thể của cô thập phần vừa lòng, nhiều năm sau, vẫn còn nhớ rõ hương vị tuyệt vời của cô lúc trước. 

Nghiêm khắc mà nói tiếp, bộ ngực của cô cũng không lớn, chẳng qua nhờ ma thuật của áo lót, nên trước mặt anh trở nên tròn trịa hẳn lên. 

"Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, em chẳng những không cao hơn, ngay cả bộ ngực cũng không to ra." Cuộc sống của cô thật đúng là bi thảm! 

"Này!" Hơi quá đáng nha!"Anh xâm phạm cơ thể của tôi, còn nhục nhã tinh thần của tôi!" Lâm Gia Gia cắn môi, trừng mắt nhìn anh. 

"Đây không phải gọi là xâm phạm." Anh leo lên giường, giường hơi lõm xuống, thân mình hai người ái muội quấn vào nhau. 

"Vậy động tác hiện tại này gọi là gì?" Anh cũng bắt đầu trợn mắt nói dối sao? 

"Tôn thờ." Trình Dư Chân lộ ra nụ cười lưu lanh vô lại, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên của em không?" 

"Tôi, tôi đã quên." Cô đỏ mặt, cũng đã tiết lộ tâm tư. 

Lần đầu tiên của một cô gái tượng trưng cho việc biến thành người lớn, sao có thể nói quên liền quên? 

"Không sao, hiện tại chúng ta có thể ôn cố tri tân." (Ôn cũ, biết mới) 

Ôn cố tri tân? 

Lâm Gia Gia không kịp mở miệng cự tuyệt, đôi môi lại bị anh quặc trụ một lần nữa. 

Lúc này đây, cô rốt cuộc trốn không thoát...... 

Cô giống như là mật ngọt, làm cho anh nếm một lần rồi lại môt lần. 

Tuy rằng cô gái dưới thân phi thường không xứng hợp, nhưng dục vọng là một loại bản năng của nhân loại, hơn nữa anh nhìn thấy được, cô đối với anh kỳ thật đang có vô hạn mị hoặc chết người. 

Anh có thể xác định trăm phần trăm, cô gái nhỏ quật cường này kỳ thật còn lưu luyến anh, chỉ là giữa bọn họ giống như đang có một bức tường vô hình, nếu cô đã đóng cửa trái tim mình, vậy anh đành phải vượt qua bức tường này, cho dù dùng tất cả các biện pháp xấu xa nào, cũng phải tiến vào trái tim của cô. 

Anh cùng với cô bất đồng, bởi vì anh chỉ cần đặt ra mục tiêu, sẽ cố gắng hướng mục tiêu đi tới, cùng cá tính sáu mươi phần trăm của cô hoàn toàn bất đồng. 

Năm năm trước cô bất ngờ đá anh, năm năm sau lại ở trên người anh, gán cho một đống tội danh, cho dù có cho cô cơ hội, cũng không nguyện ý nghe rõ sự thật. 

Không sao cả, cái anh có chính là thời gian. 

Trình Dư Chân đem Bra của cô đẩy lên trên, bàn tay thay thế vào đó, lập tức mê muội. 

Anh thực thích bộ ngực nhỏ của cô, nho nhỏ, cũng rất đáng yêu, để cho anh có thể một tay nắm giữ, anh thích xúc cảm như vậy. 

Lâm Gia Gia vặn vẹo thân mình, lại chỉ là gia tăng phản ứng tự nhiên nhất của thân thể. 

Cô khẽ thở gấp, không lâu sau, cô cảm nhận được cơn run rẩy giống như trong mộng tựa hồ đang dần dần dâng trào lên thân thể của cô. 

Thuộc loại bản năng của thân thể, cô không thể kháng cự, hơn nữa tuấn nhan của anh đang ở trước mắt mình, làm cho cô giống như bị trúng cơn nghiện, không thể tự kềm chế. 

Cô còn muốn kháng nghị gì đó, chỉ thấy hai đầu ngón tay của anh không ngừng xoa bóp, thân mình mẫn cảm rốt cuộc không chịu nổi, nhẹ nhàng run lên. 

Anh lộ ra nụ cười tà, động tác không thể gọi là quân tử, giống như thợ săn ác liệt đang đùa bỡn con mồi đã đầu hàng, đầu lưỡi còn lướt qua hai má phấn của cô, sau đó chuyển tới xương quai xanh của cô, nhấm nháp mỹ vị của cô. 

Cô cắn môi, không muốn phát ra tiếng rên rỉ tu nhân, nhưng khi đầu lưỡi của anh liếm xuống, vẫn là nhịn không được rên nhẹ một tiếng. 

Dục vọng chinh phục ở trong cơ thể của anh càng lúc càng lớn, vì thế tay anh lại chuyển dần xuống thân dưới của cô. 

Không bao lâu, chiếc quần dài màu trắng của cô đã bị cởi ra. 

Trình Dư Chân khẽ động, quỳ gối dưới giường, sau đó bàn tay to của anh tách đôi chân cô ra, một mùi hương nữ tính xông vào mũi anh, làm anh mê say. 

Anh vươn tay, trùm lên chiếc quần lót nhỏ, không ngừng trêu chọc, giống như muốn khoét một đường thẳng đi vào trái tim của cô. 

"Đừng mà." Cô rốt cục nhịn không được khẽ kêu lên. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, cô sợ bản thân không có sức để phòng thủ sự xâm lược của anh. 

"Không cần sao?" Anh thốt ra tiếng cười đùa cợt, "Từ lúc anh biết em đến giờ, em không biết nói dối, phản ứng của em như vậy là không cần sao?" 

Hai gò má của cô đỏ bừng, liều mạng muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ thân thể của cô như là kẹo đường hòa tan, mềm nhũn vô lực. 

Nếu không có sức lực để chạy trốn, cô chỉ có thể ưỡn cong người dậy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, ngoan ngoãn thừa nhận cuộc tấn công mới của anh. 

"Trình Dư Chân?" Hai mắt của cô có chút sương mù, thanh âm cũng trở nên kiều mỵ. 

"Gia Gia, em còn dám nói em không có cảm giác không?" 

"Đừng nói nữa," Thực dọa người nha! Cô hờn dỗi mắng, "Anh dừng tay!" 

"Không cởi ra, sẽ bị cảm đó." Động tác của anh gọn gàng cởi quần lót của cô ra, không cho cô có thời gian suy nghĩ, bàn tay của anh đã thay thế vào đó. 

Lâm Gia Gia không ngừng cầu xin anh, Trình Dư Chân ngoảnh mặt làm ngơ. 

Ý thức của cô dần dần mơ hồ, trong cơ thể càng lúc càng nóng, gần như đến mức không thể khống chế lý trí cùng cảm giác thẹn thùng ném ra phía sau. 

"Nóng quá." Cô thực sự rất nóng, hai chân trong lúc này giống như là có vạn con kiến đang cắn cắn, không an phận vặn vẹo thân thể. 

Anh tà nịnh nhếch khóe miệng lên, ngón tay càng thêm mềm mại, xoa nắn. 

Hai tay của cô bị băng gạc trói chặt, muốn ngăn cản anh, lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể theo động tác của anh, không ngừng bị rơi vào tay giặc. 

Hậu quả không có sức chống đỡ, chính là sẽ rơi vào biển dục vọng. 

Khi anh nhận thấy được cô sắp đạt tới cao trào, cố ý rút ngón tay ra, nhìn cô giống như cánh hoa đang run rẩy trước cơn gió lạnh. 

Cô híp hai mắt lại, lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn. 

"Muốn sao?" Anh nhìn cô, thân mình lập tức nằm đè lên người cô, đôi chân dài của anh cố ý tách chân cô ra. 

Cô liếm liếm cánh môi khô khốc, phát ra thanh âm nhỏ vụn. 

Anh cởi bỏ băng gạc, để cho hai tay của cô đạt được tự do, nhưng cô không có phản kháng, ngược lại nhu thuận ngồi dậy, chủ động tiến sát vào trong lòng của anh, ma xát cọ cọ, tìm kiếm giải dược có thể giải trừ dục hỏa trong cơ thể. 

Cô biết, anh chính là giải dược tốt nhất. 

"Đợi một chút." Trình Dư Chân bắt lấy hai vai của cô, ác liệt mở miệng,"Chờ em trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ thưởng cho em như ý muốn." 

Cô khó hiểu nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một câu. 

"Nói cho anh biết, năm đó tại sao em lại chia tay với anh?" Bàn tay to của anh vuốt ve cằm của cô, khiêu khích cô. 

Lâm Gia Gia nuốt một ngụm nước miếng, do dự một chút "Anh, anh bắt cá hai tay." Thân thể của cô vặn vẹo chủ động hướng vào trong lòng của anh, hai tay cởi bỏ nút áo sơ mi của anh. 

"Bắt cá hai tay?" Anh bất động, để mặc cô yêu thương nhung nhớ. 

"Tối hôm Noel đó, tôi đi tìm anh, thấy anh cùng một nữ sinh trần trụi nằm ở trên giường." Cô vừa nói đầu lưỡi vừa liếm dọc theo môi của anh. 

Tuy rằng cô nói đứt quãng, nhưng anh cố gắng nhứ lại những chuyện lúc trước. 

Lễ Noel? Nữ sinh? Trần truồng? 

Thời gian không đến một phút, anh đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra năm năm trước. 

Thì ra tối hôm đó cô có tìm đến anh, mà anh bởi vì bị bạn học bày kế, uống say không còn biết gì, sau đó lại bị bạn nữ lột sạch sẽ, sau đó còn áp chế anh, muốn anh phụ trách. 

Bí ẩn của năm năm trước...... Lúc này, rốt cục đã được giải trừ. 

Mà cô ngay cả chất vấn anh cũng không có, trực tiếp phán anh tội tử hình. 

"Em cũng thật phóng khoáng thoải mái, cứ để cho anh chết không minh bạch như vậy." Trình Dư Chân hít sâu một hơi, đem thân thể của cô đẩy ra xa một chút, sau đó trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của cô. 

Lâm Gia Gia nhíu mày, phấn lưỡi liếm liếm cánh môi, hai tay cố chấp cầm lấy của anh áo, "Cho em." 

"Đương nhiên." Anh khẽ nở nụ cười tà ác, hạ giọng nói: " Bắt đầu từ giờ khắc này, em không còn có cơ hội kêu ngừng." 

Bởi vì từ đây trở về sau, chủ quyền khống chế sẽ trở về nắm giữ trong tay anh, anh muốn một lần nữa hảo hảo "Giáo dục" cá tính không nhiệt tình với mọi việc của cô thật tốt! 

Lâm Gia Gia thực nóng. 

Đó là một loại lửa nóng từ trong cơ thể không ngừng toát ra, đang thiêu đốt các nơi trong thân thể của cô, từ bụng lan rộng đến tận tim cô. 

Anh lại tà ác cố ý để cho cô nhấm nháp cảm giác hư không. 

Vì muốn giải trừ cảm giác trống rỗng giày vò trong cơ thể cô, cô chủ động leo lên trên người của anh, giúp anh cởi áo tháo thắt lưng, mãi đến khi lộ ra bộ ngực cường tráng, hấp dẫn ánh mắt của cô, còn mang theo dục vọng xôn xao. 

Muốn anh! Cô muốn anh! 

Ngay lúc này ham muốn quá mức mãnh liệt, Lâm Gia Gia đặt lên hai vai của anh, đong đưa vòng eo xinh đẹp, lại bởi vì không có kinh nghiệm hoan ái giữa nam và nữ, chỉ có thể cọ xát theo bản năng thân thể. 

Trình Dư Chân nhìn bộ dáng khẩn cấp đã động tình của cô khóa ngồi ở trên đùi của anh, bất đắc dĩ cô quá mức trúc trắc, mật hoa mềm mại không ngừng cọ xát, nhưng không có cách nào được như ý nguyện. 

Tiểu yêu tinh trêu chọc người này! 

Hai tay của anh nắm giữ thắt lưng mảnh mai của cô, để 

cho hai chân của cô quấn lấy thặt lưng của anh, dục vọng chậm rãi đẩy mạnh về phía trước. 

Cô rên nhẹ một tiếng, cảm giác dị vật chen vào trong cơ thể của mình. 

Trình Dư Chân nhíu lại mày kiếm, thả chậm tốc độ, anh đâm thật sâu và mạnh không chỉ là dục vọng, còn có nhiệt tình năm năm nay chưa từng quên đi. 

Thì ra cảm tình của anh không ngừng phiêu bạt, chính là bởi vì muốn tìm kiếm bóng dáng của cô! 

Đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn nhất của mọi người. 

Có lẽ năm đó anh đáp ứng cùng cô kết giao, chính là bắt đầu một câu chuyện ngoài ý muốn. 

"Dư Chân." Lâm Gia Gia nhẹ giọng kêu gọi, thực chân thật cảm nhận được anh ở trong cơ thể của cô bừng bừng phấn chấn. 

Đó là một loại dục vọng nguyên thủy, đang thiêu đốt trong cơ thể của cô. 

Bọn họ cũng đều biết, kế tiếp sẽ là một khắc nước sữa hòa nhau. 

Bọn họ ôm lẫn nhau, hơi thở hổn hển, nóng bỏng cũng giao triền quấn quít lấy nhau. 

Phòng y tế vốn dĩ chỉ có mùi thuốc khử trùng, nay lan tỏa trong không khí toàn mùi hương của một trận kích tình. 

Đây là một loại hương vị khó có thể nói thành lời, nồng đậm lại ngọt ngào, từ trên người bọn họ lan tỏa ra. 

Lâm Gia Gia nhanh chóng ôm siết lấy vai anh, cô sợ bản thân bởi vì cử động quá mức táo bạo của anh sẽ rơi xuống đất. 

Không thể ngăn cản cao trào giống như cơn thủy triều một trận lại một trận đánh úp lại, anh không ngừng đâm sâu về phía trước, cũng làm cho cô cảm nhận được một dòng điện mãnh liệ chảy tràn khắp cơ thể. 

Cô khẽ cắn cánh môi, khoái cảm lan tỏa khắp toàn thân, toàn thân cao thấp của cô đều nhiễm đầy hương vị của anh. 

"Nhanh chút nữa." Cô rốt cuộc bất chấp rụt rè, liều mạng thúc giục. 

Trình Dư Chân không làm cho cô thất vọng, thể lực luôn bảo trì ở trạng thái tốt nhất. 

Mấy phút đồng hồ sau, cô đầu hàng trước, đầu trống rỗng, toàn thân bắt đầu co rút. 

Anh đã bị của cô ảnh hưởng, thời gian chỉ vài giây sau cũng đem mầm móng phụt vào trong cơ thể cô. 

Biết rõ đây là một loại hành động ích kỷ, nhưng anh không chút nào do dự, thầm nghĩ ở trong thân thể của cô lưu lại một chút gì đó của mình, ngày sau mới có thể cùng cô ràng buộc thật sâu. 

Đây là ích kỷ, cũng là tham lam của anh. 

Lâm Gia Gia cảm thấy cuộc sống của mình thật sự là bi thảm. 

Rõ ràng cô muốn cùng Trình Dư Chân nhất đao lưỡng đoạn, nhưng thần vận mệnh luôn cùng cô đối nghịch, không phải một, mà là ba lần kéo cô đến cùng với anh. 

Tình huống tệ nhất là, cô lại cùng anh ở trong phòng y tế phát sinh quan hệ đáng xấu hổ đó, nhưng lại là do cô chủ động đưa anh "Ăn luôn". 

Cô chẳng những không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão, ngay cả công tác cũng chết theo sau đó, quan hệ với anh chẳng những không thể cắt đứt mà còn rối rắm hơn, ngay cả những bức ảnh dùng để uy hiếp anh cũng đã ở trong tay anh, chứ đừng nói có nhiều lợi thế có thể cùng anh đàm phán. 

"Cậu nói đi! Cậu nói đi...... Tớ cùng Trình Dư Chân tại sao lại trở nên phức tạp như vậy?" Lâm Gia Gia không trở về thư viện, cũng không về nhà, ngược lại chạy đến trong nhà Thường Tiểu Nhạc tị nạn. 

Thường Tiểu Nhạc đang có cơn tức tối nghiêm trọng khi phải rời giường vào lúc này, chẳng qua khoảnh khắc cô vừa mở cửa ra, Lâm Gia Gia lập tức hai tay dâng dâu tây ướp lạnh cùng dâu tây sữa, ngăn chặn miệng núi lửa sắp bùng nổ của cô. 

Mặc áo ngủ, mái tóc rối tung, trên mặt tuy rằng còn ủ rũ, nhưng Thường Tiểu Nhạc khi vừa thấy đến đồ ngọt liền miễn cưỡng thu lại lửa giận, yên lặng tiêu sái tiến phòng tắm, đánh răng rửa mặt. 

"Rõ ràng anh ta đã cùng tớ chia tay nhiều năm như vậy, vì sao lại cứ luôn làm ra vẻ không biết chuyện gì?" Lâm Gia Gia ngồi ở trên sô pha, một tay cầm lấy gối ôm, một tay kia không ngừng đánh vào nó. 

Thường Tiểu Nhạc giống như một u hồn, từ trong phòng tắm nhẹ nhàng đi ra, còn ách xì một cái, sau đó ngồi ở trên sô pha, chủ động cầm lấy dâu tây, há mồm cắn một miếng. 

Hiện nay cô thập phần cần đồ ngọt làm cho đường máu tăng lên, cũng làm cho tâm tình đỡ hơn. 

"Chia tay nhiều năm, anh ta lại chẳng thèm quan tâm, nay lại đem tớ trở thành món đồ chơi, tớ cũng có tự tôn, có cảm giác, đúng không?" Lâm Gia Gia phiền chán cắn ngón tay, sau đó hai tay cùng nhau ôm vào gối. 

Thường Tiểu Nhạc vừa ăn vừa nhìn cô gần như phát cuồng không vội mở miệng. 

Con người ai cũng thế, khi gặp lúc cần phát điên, đều cần phải phát tiết, hơn nữa đụng tới quỷ đánh tường, loại tình huống này luôn đặc biệt nghiêm trọng. 

Cô phi thường hiểu được tâm tình của bạn tốt, để mặc cô ấy không ngừng rít gào, không ngừng đánh vào gối, thỉnh thoảng còn ôm đầu thét chói tai. 

Thường Tiểu Nhạc sau khi đem một ngụm dâu tây cuối cùng nuốt vào bụng, còn chưa hết thèm thuồng liếm liếm đầu ngón tay, thế này mới mở miệng, "Lần sau nhớ mang đến mỗi thứ hai phần, ăn một phần thực nghiện nha!" Tốt nhất thêm một hộp sôcôla sẽ tốt hơn nhiều. 

"Này!" Lâm Gia Gia trừng mắt cô,"Cậu như thế mà là bạn tốt của mình sao?" 

"Đúng vậy!" Trừ bỏ cô ra, hẳn là không ai có thể chịu được cô ấy thỉnh thoảng phát điên đâu! Ăn xong đồ ngọt, đường máu Thường Tiểu Nhạc tăng lên, khóe miệng cũng hơi giơ lên, "Tự cậu vẫn sống trong thế giới của cậu, sắm vai nhân vật bị đau khổ chà đạp, tớ không đành lòng phá vỡ không khí bi thương của cậu." Cô có tấm lòng bồ tát đó nha! 

"Cậu sao có thể như vậy? Tớ thật sự nghiêm túc kể chuyện buồn với cậu mà." Lâm Gia Gia thở phì phì nói. 

Tâm sự sao? Cô lại thấy bạn mình giống như lo sợ không đâu. Thường Tiểu Nhạc đáy lòng thầm nghĩ như vậy, chẳng qua đã ăn của bạn, vẫn không nói ra thì tốt hơn. 

"Nếu Trình Dư Chân không buông tha cho cậu, thì cậu cứ cùng anh ta đùa giỡn!" Cô thương xót đề nghị, "Đấu vài chiêu với anh ta, để cho anh ta biết cậu không phải thuộc dạng người dễ bị trêu chọc." 

"So chiêu?" Lâm Gia Gia nghiêng đầu, cau mày nhìn cô "Phải so chiêu như thế nào a?" Đều là do cô luôn mang ý tưởng hòa bình, trong óc chứa rất ít quỷ kế để chơi xỏ lẫn nhau. 

"Bảo cậu đọc nhiều sách mà cậu không nghe!" Trời ạ, ngay cả Thường Tiểu Nhạc cô viết thư cũng không xem, xứng đáng làm người đơn thuần không có sức nguy hiểm cho cả người và động vật 

Lâm Gia Gia lộ ra tươi cười nịnh nọt, nịnh bợ nói: "Đại sư, giúp đệ tử giải vận sửa, a, đệ tử cần lời dạy bảo của ngài a." 

"Tìm một nam nhân làm bạn trai của cậu." Thường Tiểu Nhạc cười híp cả hai mắt,"Có lẽ như vậy sẽ làm cho anh ta rút lui có trật tự, không bao giờ dây dưa cậu nữa." 

Sắc mặt của cô trầm xuống, rầu rĩ nói: "Cậu nói đơn giản quá, thời gian ngắn như vậy,phải đi đâu tìm bạn trai?" 

"Xem mắt!" Thường Tiểu Nhạc cười tủm tỉm ra chủ ý," Dì Nhiễm mở biển hiệu làm mai mối nổi danh ở trấn trên, cậu nhờ Quán Trưởng nói một tiếng với dì ấy giúp cho cậu, cam đoan nhất định có thể tìm được một nam nhân vĩ đại giống bạn trai trước của cậu." 

Lâm Gia Gia trầm mặc không nói, cảm thấy phương pháp này giống như cũng không tồi, có lẽ có thể tạm thời thoát khỏi được sự đùa bỡn của Trình Dư Chân. 

Nhìn ra cô có chút động lòng, Thường Tiểu Nhạc nhịn không được truy vấn,"Nhưng...... tại sao cậu lại chán ghét bạn trai trước như vậy? Anh ta không phải đã hạ mình, muốn cùng cậu gương vỡ lại lành sao?" 

"Bởi vì anh ta...... anh ta trước kia bắt cá hai tay, ngay cả câu xin lỗi cũng chưa nói, hơn nữa...... anh ta cũng không có nói muốn cùng tớ gương vỡ lại lành." Cô thấp giọng phản bác, "Cho nên tớ nghĩ...... có lẽ là do địa phương ở nông thôn đối với anh ta mà nói rất nhàm chán, mới...... mới đem tớ trở thành món đồ chơi, muốn giết thời gian." 

Thường Tiểu Nhạc hồi tưởng lại những năm tháng cùng trường, độ ngơ ngác của Lâm Gia Gia có tăng không giảm, quả nhiên phi thường thích hợp, đầu trống trơn, bất luận cất vào cái gì, cuối cùng đều trống rỗng. Thật tốt, cuộc sống những người như vậy thực ra rất đơn giản. 

Cho nên năm năm trước kích thích Trình Dư Chân ban cho cô nhất định rất lớn, mới có thể làm cho cô ghi hận đến bây giờ, cho dù muốn cùng cô tiếp tục lại một lần nữa, nhất định phải giải tỏa phiền muộn trong lòng của cô trước. 

Hơn nữa nam nhân bí hiểm như Trình Dư Chân này, tuy rằng hành vi của anh làm cho người bên ngoài cảm thấy, anh đối với Lâm Gia Gia có hứng thú rất lớn, chỉ là cá tính không thích lật bài ngửa, cho nên mới làm cô ấy mơ hồ xoay vòng vòng. 

Thường Tiểu Nhạc nghĩ rằng, đôi này nhất định phải tốn rất nhiều thời gian đây. 

"Được rồi! Đợi tớ đến tìm dì Nhiễm, nhờ dì ấy tìm một nam nhân có điều kiện tương đương với Trình Dư Chân, sau đó an bài thời gian cùng cậu xem mắt." 

Tuy rằng gật đầu đáp ứng, nhưng Lâm Gia Gia phát hiện đáp ứng của mình có chút miễn cưỡng. 

Mình là thực sự muốn cùng Trình Dư Chân cắt đứt quan hệ sao? Đột nhiên, trong lòng có một thanh âm hỏi lại cô. 

Thường Tiểu Nhạc đem tất cả biểu tình bạn tốt của đều xem vào trong mắt, nhịn không được có chút đồng tình Trình Dư Chân, gặp được cô gái yêu cầu cuộc sống chỉ sáu mươi phần trăm, thực sự rất vất vả. 

Chuyện xem mắt lần này, cao hứng không phải là chính người được xem mắt, mà là cha mẹ. 

Lâm Gia Gia vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, buổi xem mắt đã an bài vào ba ngày sau, chỉ có thể nói Hồng nương quán của Nhiễm gia quá nổi danh, hiệu suất làm việc có một không hai. 

Cô vốn dĩ chỉ muốn đơn giản một chút, trong lòng chỉ muốn cho Trình Dư Chân biết được, Lâm Gia Gia cô cũng không phải không có anh là không được, mới dứt khoát kiên quyết đáp ứng đi xem mắt. 

Bất quá trấn nhỏ chính là trấn nhỏ, chuyện cô đi xem mắt không cần cô chính mồm nói ra, cũng đã truyền ồn ào huyên náo. 

Mẹ của cô cao hứng giống như đã trúng số độc đắc, liên tục vài ngày đều vui mừng vô cùng, đêm xem mắt đó còn cùng cô tham dự, vội vã muốn đem cô đi ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ. 

Cô không khỏi bắt đầu có chút lo lắng, quyết định này có phải làm sai lầm rồi hay không? Nếu là chuyển giả thành thật, thì làm sao bây giờ đây? 

Lâm Gia Gia không yên bất an, ngồi trên ghế chờ nhà trai đến. 

Ước chừng qua mười phút, cánh cửa từ bên ngoài bị mở ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý giá, theo phía sau bà là một nam nhân cao gầy mặc Âu phục trang nhã. 

"Thật ngại quá, chúng tôi đến muộn." Người phụ nữ ăn mặc sang trọng hoàn toàn không ra vẻ kiêu kì, nở nụ cười thân thiết. "Đều là bởi vì tôi chậm vài phút mới rời khỏi nhà, làm cho thằng bé cũng muộn theo......" 

"Không sao, không sao." Mẹ Lâm vội vàng đứng lên "Đi xe an toàn quan trọng nhất, trễ vài phút cũng không sao." Bà đá đá con gái,"Gia Gia, mau đứng lên chào hỏi đi con." 

"Vâng ạ." Lâm Gia Gia ngây ngốc đứng lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngay sau đó, vẻ mặt của cô kinh ngạc như là nhìn thấy quỷ,"Anh...... anh...... Trình Dư Chân, tại sao anh lại xuất hiện ở trong này?" 

Thì ra nam tử đứng ở phía sau vị phu nhân này chính là Trình Dư Chân, hiếm khi anh mặc y phục chỉnh tề thế này, mái tóc đen còn dùng sáp chải tóc tạo nếp thẳng thớm. 

Trình Dư Chân kéo ghế giúp mẹ, đợi mẹ ngồi xong, mới toét miệng cười nói: "Mẹ Lâm, mời ngồi." 

"Được, được." Mẹ Lâm cười ngồi xuống, thấy vẻ mặt con gái kinh ngạc, lôi kéo cánh tay của cô. 

"Lâm Gia Gia......" Đừng làm cho lão nương mất mặt! 

"Không phải, anh ta......" 

"Không phải em nhờ Hồng nương quán của Nhiễm gia bảo muốn xem mắt sao?" Anh vẻ mặt vô tội nhìn cô,"Thật sự em làm anh quá bất ngờ, không nghĩ em còn gấp hơn cả anh nữa." 

"Cái gì...... cái gì?" Anh đang nói cái gì? "Tôi xem mắt, liên quan gì đến anh? Tại sao anh có thể xuất hiện ở trong này?" 

"Không phải em trực tiếp bỏ qua quá trình anh theo đuổi em, muốn lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên, mới muốn xem mắt sao?" 

Anh mỉm cười, sau đó nhìn về phía Mẹ Lâm, nịnh nọt mở miệng "Mẹ Lâm, đây là mẹ của con." 

Hai bà mẹ khách sáo chào hỏi, nhưng hai đôi mắt đều nhìn chăm chú vào Lâm Gia Gia. 

Không phải nói cùng nhau là mang người lớn đến, để gia đình hai bên biết mặt con dâu cùng với con rể nhau sao? Tại sao cô gái này lại ngơ ngác giống như không biết gì cả vậy? ((_ _!) Đương nhiên không biết rồi, anh sắp xếp hết mà. Quá thâm!) 

Lâm Gia Gia hết đường chối cãi, chỉ có thể trừng mắt, quỷ tha ma bắt hắn đi! Sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế. 

"Dư Chân, thực sự giống như lời của con, Gia Gia thật đáng yêu." Mẹ Trình nở nụ cười tươi rói, khi bà cười rộ lên thưc sự cùng con bà giống nhau như đúc."Gia Gia, cám ơn con đã cho con trai của bác một cơ hội, bằng không bác nghĩ đời này của bác chắc không có cơ hội bế cháu rồi." 

"Ha ha a......" Cô xấu hổ cười, vội vàng xua tay, "Dì Trình à, dì...... Có lẽ dì đã hiểu lầm, con cùng anh ta......" 

"Các người thực sự đã hiểu lầm." Trình Dư Chân thoải mái tiếp lời. 

"Hiểu lầm?" Mẹ Lâm nhướng mày. Chẳng lẽ nhà họ Trình đang đùa sao? 

"Đúng vậy!" Anh diễn trò diễn thập phần tự nhiên "Kỳ thật hôm nay không phải lễ xem mắt." 

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Lâm Gia Gia bất chấp tất cả, vội vàng gật đầu."Mẹ, mẹ thực sự hiểu lầm, con không phải xem mắt cùng với anh ta!" May thật, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn con gái, "Bằng không hiện tại là như thế nào?" 

"Mẹ Lâm," Trình Dư Chân nhẹ giọng kêu gọi, trong giọng nói ẩn chứa cầu xin cùng thành khẩn,"Hôm nay con mong mẹ hãy thành toàn, cho chúng con kết hôn với nhau, đầu tiên là được đính hôn trước." 

Lâm Gia Gia thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn chết, toàn thân phát run,"Đính...... đính hôn?" 

Đây không phải kịch bản cô cùng Tiểu Nhạc đã nghĩ ra! 

Mẹ Lâm phục hồi tinh thần lại, ra vẻ đã hiểu, 

"Khụ, khụ khụ, không phải bác phản đối, chỉ là không biết chị thông gia nghĩ như thế nào......" 

Ba chữ "Chị thông gia" đều đã nói ra...... Sắc mặt Lâm 

Gia Gia xanh mét, đem hi vọng cuối cùng đặt ở trên người mẹ Trình. 

Nói chung, cô chỉ là thôn cô ngốc nghếch ở nông thôn, hoàn toàn không xứng với con trai của bà, tương lai bà ấy có lẽ sẽ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mũi cô, bảo cô đừng vọng tưởng chim sẻ biến phượng hoàng. 

"Chúng tôi vui mừng còn không hết ấy chứ chị thông gia." Mẹ Trình tươi cười đầy mặt như trước, hoàn toàn không có vẻ áp bách, ra vẻ sang trọng chán ghét cô gì cả, ngược lại thân thiết cầm bàn tay nhỏ bé của cô, "Gia Gia, về sau con của bác nhờ con chăm sóc nhiều hơn." 

Vẻ mặt Lâm Gia Gia nản lòng, mờ mịt nhìn về phía Trình Dư Chân. 

Anh nở nụ cười, khẽ nghiêng về lỗ tai của cô, hạ giọng, lấy âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Lâm Gia Gia, em muốn theo tôi đấu, cũng phải xem duyên phận của em tốt hơn tôi hay không." 

Cái gì? 

Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc. 

Ai? Rốt cuộc là ai bán đứng cô?