Chưa hết,lão già dâm dục còn tình nguyện làm photographer,chụp những bộ ảnh mát mẻ cho Ngọc Dao Lam khắp các bãi cát hoang vắng.
“mẹ đĩ,ngày nào cũng ra biển chụp hình,có khi bị tụi dân đảo hoặc tụi khách du lịch nhìn trộm đúng là nhục như chó,tao làm đĩ nhưng đã bao giờ chơi kiểu ấy đâu”-Ngọc Dao Lam bức xúc.
“tại mày ấy,ai bảo dễ dãi” – đột nhiên Sami bị nhiễm từ “dễ dãi” của tôi.
“nhưng mà nghe cũng thú phết,há há”-Linh DJ góp vui.
Thắm vỗ vai an ủi Ngọc Dao Lam “thôi,chuyện chỉ có vậy thì cũng không có gì đáng kể. chúng mình còn gặp nhiều chuyện đau hơn thế nữa còn gì”
“chưa hết đâu mày !” Ngọc Dao Lam la làng “khuya nào cũng làm tình ngoài hành lang,rồi dần dà mò ra tới ngoài sân. Mẹ kiếp,đến ngày thứ 4 tụi tao bị đoàn khách khác phát hiện. chúng mày có biết không?chính lão già bày ra trò này,mà còn dám đổ lỗi cho tao. Lại còn ra tay đánh tao nữa. Lão cũng là người có danh tiếng,bị người khác bắt gặp mua dâm ngay…trước sân thì còn ra thể thống gì nữa. thế là ngày hôm sau bay thẳng sang Sing.”
“má,rồi mày cũng đi theo à?”
“thì… cũng đang sướng mà”
“ôi con lạy mẹ”-Linh DJ chắp tay vái lia lịa.
Tôi và Thắm nhìn nhau thở dài, chỉ có 1 mình Sami đồng tình “hô hố,rồi qua bên Sing lại ra hành lang tiếp?”
“không,lần này tởn rồi,nhưng được cái bên Singapore ở khu phố đèn đỏ bán đủ thứ đồ chơi kích dục hay ho,thế là lão mua về hành hạ tao cả tuần lễ “.
Gịong điệu Ngọc Dao Lam bỗng trở nên bình thản
Kể cũng hay thật,những trò bệnh hoạn đó lại có 1 sức kích thích nhất định khiến con người ta nửa muốn ngã theo,nửa muốn lùi bước.
Như Ngọc Dao Lam trong trường hợp này,có gì để mất đây?chuyện gì chị ta chưa từng kinh qua?
Những trò bạo dâm diễn ra như cơm bữa,sư tử cái bị trói,bị đánh bằng 1 sợi dây nhựa đặc thù,đánh vào chỗ nào,chỗ đó râm ran ngứa.
“khi đã ngứa rồi thì ham muốn càng tăng thêm chúng mày ạ”-Ngọc Dao Lam bẻn lẻn nói.
“thôi,thôi ngay,cưng đi vào phòng khoá cửa phòng lại”-Thắm ra lệnh cho tôi.
“nhưng có gì đâu?anh có làm sao đâu?”
“đúng đấy Thắm,cứ để thằng nhóc nghe rồi học hỏi”-Sami là chuyên gia thọc gậy bánh xe.
Chúng tôi còn đang cãi nhau thì Ngọc Dao Lam tiếp tục đều giọng kể chuyện.
Chuyện của chị phảng phất như 1 bộ phim cấp 3 kinh dị .
“chúng mày đã làm tình với rượu bao giờ chưa?”-chị Ngọc hỏi.
“chưa”
“hình như chưa,mà nghe quen quen nhỉ?”
“tao vừa tắm bia vừa quất rồi”-Sami gật đầu lia lịa.
Thì ra lão già đổ rượu lên người Ngọc Dao Lam rồi từ từ thưởng thức mùi vị khắp nơi trên thân thể ,đó là khúc dạo đầu cho 1 đêm dâm loạn.
Lão nói “anh không thể lên được như hồi xưa thì anh để em lên thay anh 100 lần nhé”
Câu nói “100 lần,100 lần” của lão ám ảnh Ngọc Dao Lam trong những ngày nơi đất khách quê người.
“nói chung chuyện của mày đại khái là như vậy?”-khác với 2 cô nàng kia,Thắm muốn câu chuyện sớm kết thúc ở đây.
“đại khái là như vậy,sau đó thi thoảng lão cũng đánh tao”
“sao mày không chơi lão luôn?mày là chị đại giang hồ mà”-Linh DJ mắng.
“hahaha” – Ngọc Dao Lam ôm bụng cười ngặt nghẽo
“Linh ơi là Linh,chỉ có mày hiểu tao”
“sao sao? Chuyện ra sao?”
“thì tao đếch thèm trả đòn,tao mà đánh thì lão đi chầu diêm vương mất. khi lão ra tay mệt rồi,tối ngủ thẳng cẳng,tao lợi dụng lúc đó,trói chặt chân tay lão vào giường rồi lột truồng lão mở toang hết cửa sổ cửa ra vào,sau đó ôm tiền chạy thẳng về đây,đồ đạc cũng không kịp thu xếp.há há há”
“hô hố hố hố”- cả đám cười sặc sụa , cười chảy cả nước mắt.
“thế … thế …ặc ặc” Linh DJ sặc lên tới mũi,mặt đỏ ửng,Sami phải vội vã đưa tay vuốt lưng.
“thế..tiền của mày đâu?”
Sami và Thắm đồng thanh la lên “ừ đúng đấy tiền đâu?”
“đừng có nói rơi hết rồi nghe”-tôi cũng không nhịn được thắc mắc.
“xì,chúng mày nghĩ tao là ai? Tao là quái kiệt giang hồ từ Sài Gòn tới Đà Lạt ”- trong lúc nói Ngọc Dao Lam thò tay vào áo ngực mò mẫm.
“ở đây” ,chị ta rút ra 1 ống tiền được buộc lại kĩ lưỡng.
Toàn là đô la Singapore
Cả đám ồ lên - “con này ghê ! ”
“đây nữa”chị Ngọc đứng dậy,đưa tay tháo thắt lưng- “ê thằng nhóc,quay mặt lại nhanh lên”
Thắm lập tức xoay người tôi vào trong tường.
“ô hố hố”cái giọng cười khả ố không lẫn đi đâu được của Sami vang lên
“mày tậu đâu ra được cái quần ngon lành thế,đựng được cả tiền nữa”
“giang hồ nguy hiểm dạy anh khôn đó mấy cưng”
Tôi chắc chắn rằng áo ngực và quần lót chính là “két sắt” an toàn của Ngọc Dao Lam.
Quay mặt lại tôi nói “như thế này là có qua có lại rồi,thôi chị đừng nghĩ gì đến thằng dà dê đó nữa”
Ngọc Dao Lam tức thì khịt mũi.
“không dám đâu nhóc,chừng đây cũng khá nhưng chưa bù lại được những ngày tháng gian khổ của tao đâu. Điều làm tao hả dạ nhất là lột truồng lão sau đó mở hết cửa,khách sạn đông đúc nhất định sẽ có trò vui. Mà kể cũng may,trong người lão mang theo nhiều tiền mặt.nếu không thì tao ăn mắm rồi”
Ngọc Dao Lam xin 1 điếu thuốc của Thắm.
“cầm lấy rồi ra ngoài kia hút,hút ở đây tao bị ảnh hưởng”
“gì?” Ngọc trợn mắt “tai tao hình như bị điếc rồi mày ạ”
“tao nói thật đấy , tao cai thuốc trong vòng 2 ngày”
Thắm nháy mắt bí ẩn “chuyện dài dòng lắm”.
Sau khi biết tôi và Thắm đã trở thành 1 đôi,lại còn chuẩn bị gặp mẹ tôi.
Ngọc Dao Lam kinh ngạc ra mặt.
“ôi mẹ kiếp,chuyện hay thật đấy! mà chúng mày được như ngày hôm nay cũng là nhờ tao cả,còn nhớ hay đã quên rồi ?”
“vâng vâng,nhớ kĩ lắm ạ”-Thắm cười tươi rói.
“vậy thì lại đây,đích thân ta sẽ tác thành cho hai con….”
“bính boong,bính boong…”-tiếng chuông cổng bất ngờ reo .
Sami chạy huềnh huyệch từ sân vào nhà,miệng la lớn “báo động,báo động,có cớm tới”
Ngay lập tức,Linh DJ chạy biến lên lầu.
Đầu óc tôi bỗng nhiên căng thẳng “là mẹ tới”
Đứng vụt dậy nhìn sang chị Thắm,thấy chị đã cầm lấy cái gương từ lúc nào.
Hôm nay chị trang điểm nhẹ,không hề kẻ mắt,đôi môi màu anh đào,khuôn mặt hết sức tự nhiên.
Thắm cũng tạm thời rời xa những bố váy áo bó sát ngắn cũn cỡn mà thay vào đó là những bộ váy xoè màu sắc tươi sáng.
Cầm lấy chiếc nón rộng vành đội lên đầu,trông chị như 1 nàng công chúa hoa bước ra từ khu vườn cổ tích.
“con Sam lên lầu thay đồ khi nào tao gọi mới được bước xuống,tiện thể mày nhắc con Linh xuống chuẩn bị dọn đồ ăn”-Thắm đưa tay múa chân chỉ đạo -“còn con Ngọc,mày lên phòng trên nằm ngủ hộ tao được không?”
“đươc thôi”-chị Ngọc nhún vai.
Trong khi đó tôi chạy ra mở cổng.
Trời lúc này đã về chiều,ráng trời nhuộm đỏ cả thành phố .
Theo lịch trình đây chính là thời điểm mẹ tôi “vi hành” qua quận 1.
Chỉ 1 cuộc viếng thăm đơn thuần của mẹ cũng khiến chúng tôi phải rối lên như ổ kiến lửa.
Trong nhà,các bà chị chạy qua chạy lại.
Thắm tươi cười chào hỏi mẹ tôi đúng như kịch bản.
Hôm nay,mẹ đi 1 mình,vừa nhìn thấy “cô chủ nhà” đã phải thốt lên “trời,người đâu mà đẹp quá chừng ,chaú không nói chắc cô tưởng cháu là diễn viên người mẫu”
Khởi đầu khá tốt đẹp,mẹ và Thắm khen ngợi lẫn nhau.
Đến tôi cũng mừng thầm.
Thắm còn mạnh dạn nắm lấy tay mẹ dẫn vào nhà,nói cười hết sức tự nhiên.
Chuyện sau đó thì cứ như nhà hàng chuyên nghiệp.
Mẹ tôi vừa ngồi vào bàn đã có ngay cô phục vụ Linh DJ rót trà.
Thắm với tay bật ngay 1 bản nhạc nhẹ.
Miệng tươi cười đon đả “nó tên Linh là em họ cháu đấy ạ”
“chà,2 chị em giống nhau quá”
Tôi suýt nữa chết cười.
“cháu hiện nay đang học hay là đã đi làm rồi?”-mẹ tôi lên tiếng hỏi Linh.
“dạ,hiện nay cháu đang là nhân viên của đài phát thanh truyền hình thành phố Hồ Chí Minh” – bà DJ mau mắn trả lời.
Câu này Thắm đã tập dợt cho chị ta không biết bao nhiêu lần. lần nào cũng nói 1 lèo như máy.
Chị Thắm quay sang Linh thì thào “phải ..tự nhiên…”
Linh DJ nhíu mày,chắc chị ta đang chửi thầm gì đó.
Nhưng Thắm đã lo xa rồi,mẹ tôi rất ít khi để ý đến tiểu tiết.
Thấy Linh giới thiệu như thế mẹ rất hào hứng
“cha,đúng là làm trong đài truyền hình có khác,công nhận cháu lanh lợi,thông minh ghê”
Xét về độ lanh thì bà này khỏi phải bàn,chắc chỉ thua có Sami thôi.
Tiếp theo,Thắm tíu tít với mẹ tôi về cuộc sống ở Sài Gòn.
Thi thoảng tôi cũng phụ vào đôi ba câu cho có không khí.
Tôi và Thắm ngồi tiếp chuyện mẹ,trông giống hệt 1 đôi vợ chồng mới cưới về ra mắt gia đình.
Khi nhắc đến nghề nghiệp,dĩ nhiên Thắm giới thiệu ngay: đang bán shop thời trang trên đường 3/2.
“chà,hèn gì mà cháu ăn bận đẹp quá,bác rất thích gu của cháu”
Sau khi nghe câu nói đó,Tôi có thể trông thấy niềm vui sướng dâng lên trong đáy mắt Thắm .
“khi nào có dịp cháu sẽ dẫn bác đi mua sắm,bác trẻ đẹp,nước da mịn thế này,mặc đồ kiểu nào cũng đẹp”-Thắm nghiêng người làm bộ đánh giá.
Tôi chợt nghĩ sau này nếu chị bỏ nghề gái điếm,mở cửa hàng bán đồ chắc chắn đông khách.
Có điều chúng tôi không luờng trước trường hợp mẹ tôi “thân quá hoá phiền”,nhất định đòi ngày mai đến shop của Thắm mua hàng ủng hộ.
Đụng phải tình huống không có trong kịch bản,chị Thắm im bặt.
Cũng may tôi nhanh trí nói thay “shop của chị toàn bán đồ cho tuổi teen,chuyên về hip hop thôi mẹ ơi,không có đồ dành cho tuổi trung niên ở đấy đâu ” – thế là mẹ tôi tiếc hùi hụi.
Nhưng Thắm cũng hứa hẹn sẽ chở mẹ tôi đi mua sắm ở 1 số nơi uy tín.
Công nhận,Thắm lo lắng cho ngày này không thừa,mẹ tôi toàn hỏi những câu hiểm hóc chẳng hạn như hỏi về quê quán của chị.
Bà con họ hàng,kể cả láng giềng xung quanh nhà tôi đa số không ưa gì gái miền tây. Nếu mẹ tôi biết Thắm cũng là 1 trong số đó chắc chẳng vừa ý lắm đâu.
Tôi bèn nháy mắt ra hiệu cho THắm.
Chẳng dè , chị thoải mái đáp ngay “quê chaú ở Cần Thơ ạ”
Tôi suýt ngất ! Thắm thực thà đến tội nghiệp.tim tôi đập thình thịch,ngó kĩ phản ứng của mẹ.
Thấy mẹ tôi thoáng bất ngờ,rồi bỗng nhiên nắm lấy tay Thắm reo lên sung sướng “ôi trời đất,thật à?cô là cô thích dưới miền tây lắm. cô thích đi du lịch miệt vườn,về nơi sông nước bắt cá rô đồng,bẫy chim cút nướng,giống như trong truyện Đất Rừng Phương Nam và Rừng U Minh,ngày xưa cháu có được chơi mấy trò đó không?cô nghe ông Đoàn Giỏi tả cảnh vén cá mới thấy nước ở dưới rạch mà ham quá trời quá đất .”
Hú hồn ! thì ra mẹ tôi đặc biệt thích du lịch sinh thái.
Dường như cảm thấy ông trời an bài quá tốt đẹp,chị Thắm luôn miệng gật đầu hứa hẹn với mẹ.
Dám cá trong đầu chị đang nghĩ đến ngày mai sẽ tìm đọc 2 quyển sách Đất Rừng Phương Nam và Rừng U Minh.
Buổi tối,gia đình đĩ điếm chiêu đãi mẹ tôi món mì spagesti,giới thiệu rằng đây là món tủ của chị Thắm nhưng thật ra là ….nhờ người nấu hộ.
Thắm nháy mắt,thì thầm với tôi “tại thời gian gấp em không kịp học nấu ăn,tự nhiên giờ thấy có lỗi với má quá”.
Tôi len lén bóp mông nàng 1 cách âu yếm.
Đến giờ ăn,chuông cổng lại reo thêm 1 lần nữa.
Nhi Cây Trâm cùng ông giáo sư bước vào nhà,chào hỏi mẹ tôi lịch sự.
Sau khi biết người đàn ông đứng tuổi đi cùng Nhi là giáo sư giảng dạy kinh tế học của trường đại học Ngoại Thương,mẹ lại được dịp tỉ tê hoàn cảnh của tôi thêm 1 lần nữa.
Còn ra sức gửi gắm tôi cho thầy.
Ôi,mẹ lúc nào cũng nghĩ tôi là 1 đứa trẻ ngốc nghếch.
Ôi.nếu mẹ biết sự thật,nếu mẹ biết con của mẹ không ngoan hiền như mẹ nghĩ…chắc bà sẽ suy sụp mất thôi.
Sự xuất hiện của giáo sư và Nhi Cây Trâm khiến mẹ tin tưởng tôi và chị Thắm 100%.
Bây giờ dám cá cho dù tôi có xin đổi chỗ ở mẹ tôi cũng nhất quyết ko đồng ý.
Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp đúng như Thắm mong đợi.
Trong nhà ai cũng no bụng,chỉ có 2 chị đại nằm trên lầu là đói rã họng. cuối buổi Linh DJ bí mật đem 2 dĩa mì ứ nự lên lầu tiếp tế.
Vẫn còn nhân vật cô giáo nhà trẻ -Sami chưa có đất diễn. chúng tôi định bụng nếu mời mẹ ở lại sẽ cho Sami đường hoàng xuất hiện.
Nhưng thật tiếc cho chị ta.Mẹ tôi không ngủ lại mà quyết định ra về.
Trước khi đi cũng không quên căn dặn tôi những điều cần lưu ý 1 lần nữa.
“ôi,cô cứ yên tâm,em nó ở đây ngoan lắm ạ”-Thắm cười xoà,xoa đầu tôi khí thế.
“ừ,có cháu với con bé Nhi là cô yên tâm lắm lắm,cháu bận rộn cứ sai nó làm bớt mấy việc vặt trong nhà nhé”
“vâng ạ,em ở với cháu nhất định hữu dụng”
Đó là câu cuối chị nói với mẹ tôi.
“hữu dụng ư?” – nhìn chiếc taxi khuất bóng tôi liền trêu Thắm “anh chỉ hữu dụng trên giường thôi em yêu”
“chứ còn,nhỏ nhỏ mà thành quỷ rồi đó”
“hay là tối nay mình ăn mừng đi vợ”
“ăn mừng gì nữa?”-Thắm ngơ ngác.
“ăn mừng đối phó với mẹ chồng tương lai thành công,ăn mừng như vậy nè”
Dứt lời,tôi lao tới ôm Thắm vào lòng,bế thốc chị lên .
“ái ái,bỏ em xuống”
“haha,đừng hòng vợ yêu,lên giường rồi tính”
Chúng tôi âu yếm nhau công khai.
Linh DJ,Sami tức anh ách,nhưng không biết làm thế nào đành chống nạnh nhìn nhau.
Riêng Nhi Cây Trâm không hiểu vì sao nhếch môi cười.
Nụ cười dâm tà của chị ta trong mắt các bậc phụ huynh là 1 nét duyên con gái,nhưng lại báo hiệu cho ngày tận thế sắp đến với tôi.
Chị ta mời cả đại gia đình 9 người gồm 6 cô cave,2 chàng rể và cuối cùng là thiên thần nhí – con trai Hồng Ngựa. Tất cả kéo nhau tới quán café Dejavu.
Linh DJ tỏ ra hết sức bí mật,nói là có 1 món quà bất ngờ muốn cho mọi người cùng xem.
Nhìn điệu bộ khả nghi của chị ta,ai cũng đoán già đoán non nhưng không ai biết rốt cuộc là món quà gì.
“Sam,Ngọc hai đứa mày thân với nó nhất có biết gì không?”-Hồng Ngựa hất hàm hỏi.
“hỏi con Sam ấy”
“hỏi con Ngọc chứ”
“ôi,chịu thôi chị ơi,nó giấu kĩ lắm,mấy hôm nay nó hành động cứ như ăn trộm. mẹ,tối nào đi ngủ cũng cười,lạ thật ! ”-Ngọc Dao Lam và Sami đồng thanh nói.
“thôi rồi,em biết rồi” Nhi Cây Trâm vỗ tay bôm bốp .
“biết gì?”
“ bà hot girl DJ nhà mình có ghệ yêu rồi chứ gì nữa,hế hế”
Đây là lần đầu tôi nghe con gái gọi con trai là “ghệ ”.
“vớ vẩn,có người yêu á?nó chẳng la làng lên “tôi yêu rồi,tôi yêu rồi” ấy. tao còn lạ gì nó nữa ”-Hồng Ngựa không cho là đúng.
“nhưng mà ngoài chuyện đó ra làm gì còn chuyện gì hợp lý hơn”
“ê này,đừng nói hôm nay sinh nhật nó nhé”
Đột nhiên Thắm la lên,rồi ngay lập tức 6 bà cô đồng loạt móc điện thoại kiểm tra.
“không phải hôm nay”-Ngọc Dao Lam là người nhanh tay nhất-“còn lâu mới đến sinh nhật nó mà ”
“hay là chuẩn bị có show lớn nào đó mời nó làm DJ ?”
“mà cũng có thể sắp có anh nào rước đi nước ngoài”
Hàng loạt giả thiết được đặt ra trong lúc Linh DJ vắng mặt.
Lát sau chị ta tươi cười quay trở lại “mọi ngưòi cứ thong thả uống nước đi,sao nhìn gì tui ghê thế?”
“con kia,khai mau,rốt cuộc là mày có chuyện gì?”
“thì cứ chờ đi rồi sẽ thấy”
“thấy cái đầu mày ý”
Sami và Ngọc Dao Lam chia nhau hành hung Linh DJ
“á..ái..đau tao,mấy con quỷ”
“bây giờ mày có nói không?”
“từ từ để xem người ta hát đã”
“mặc kệ người ta nào ,mày nói đi”
“coi hát xong tao mới nói”
Linh DJ gào to lên. Và chúng tôi đành phải bấm bụng ngồi xem ca nhạc.
Trên sân khấu nhỏ xuất hiện 1 anh chàng tóc vàng điển trai có gương mặt hơi tây tây.
anh ta mặc veston đỏ óng ánh,trông hệt như 1 nghệ sĩ thực thụ bên chiếc dương cầm trắng muốt.
Tiếng nhạc cất lên , chàng ca sĩ lướt ngón tay trên các phím đàn.
“bài You’re beautiful đây mà” – Nhi Cây Trâm yêu kiều thốt .
“em thích bài này nè ” –Thắm cũng vỗ vai tôi.
Đây là bài hát của James Blunt thể hiện với cây đàn ghita nhưng người ca sĩ trên sân khấu đã khéo léo biến đổi giai điệu cho phù hợp với piano.
“chu cha…lãng mạn vãi đạn”-Sami,Hồng Ngựa la lên thèm thuồng.
Tiết tấu bài hát khá nhanh.
Anh chàng tóc vàng kia chơi nhạc như 1 nghệ sĩ thực thụ với chất giọng mượt mà,trầm ấm.
Đặc biệt những khúc “you’re beautiful,you’re beautiful it’s true” như thể mũi dùi xoáy sâu vào lòng người.
Cứ vào các câu hát trên,anh chàng ca sĩ lại đưa mắt trìu mến nhìn về phía chúng tôi.
Tôi la thầm “vậy là mình đã hiểu”.
Tất cả mọi người cũng đều nhận ra sự thật “món quà của Linh DJ chính là anh chàng kia”
“cái con này,sao mày không nói sớm săn được thằng giai tơ xinh đẹp”-Sami huých vai Linh DJ.
“đúng đấy đúng đấy,con này phải phạt” - Đám đông nhao nhao hưởng ứng.
Tôi để ý thấy nụ cười của Linh DJ đầy vẻ tự hào.
Kể từ hôm nay,bà ngực bự đã không còn cô đơn.
Chàng rể tiếp theo của gia đình chúng tôi mang dòng máu Pháp trong người nên bạn bè thường gọi anh ta với cái tên tiếng anh là “Nicky”.
Nicky khởi nghiệp là 1 ca sĩ chuyên hát phòng trà,đã từng tham gia 1 số cuộc thi lớn nhỏ và đều đạt được những giải thưởng nhất định.
Anh ta có 1 số video hot trên mạng,thậm chí một vài ca khúc cũng được phát trên truyền hình. Giáo sư ngồi cạnh tôi đánh giá “cậu ta chính là ngôi sao của tương lai”.
Chàng ca sĩ mang hai dòng máu này bề ngoài khá bắt mắt,tính tình ôn hoà,tử tế , nghe đâu gia đình cũng thuộc loại khá giả. Trong các cuộc hẹn,anh ta tỏ ra rất ân cần lịch thiệp với chúng tôi,còn thường xuyên pha trò hài hước hóm hỉnh. Có thể nói là “vào sau mà quen trước”.
Duy chỉ có 1 điều khiến tôi phật ý vì ánh mắt anh ta nhìn Thắm rất khác thường.
Từ ngày kết nạp Nicky vào gia đình,các cô nàng tụ tập nói chuyện phím xôm tụ hơn hẳn.
Linh DJ được dịp vênh váo,khoe rằng “chồng tao tâm lý số 1”
Nhà có thêm chàng rể, y như rằng nhiều thêm 1 rắc rối.
Thắm thường phàn nàn rằng tôi hơi “chìm” quá. phải hoạt bát,lanh lợi như Nicky kia mới được.
Tôi rủa thầm “miệng nam mô thế mà biết đâu một bầu dao găm đấy ”
Cùng nỗi khổ với tôi,giáo sư mặt mày ủ rũ.
ở trường,giáo sư thường gặp tôi bên ngoài hành lang,chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.
ông nói “từ ngày xuất hiện cái cậu ca sĩ tóc vàng khè kia,ngày nào bé Nhi cũng réo thầy đi hát karaoke,yêu cầu thầy nhất định phải có giọng hát truyền cảm như “anh Nick” kia hỡi ơi,cái tính mình vốn ít nói,thế là ngày nào cũng bị la mắng nào là câm như hến,là đầu gỗ,là đồ cù lần. Trò nói thử xem có tức hay không?”
chúng tôi trao đổi về vấn đề này cả buổi sáng,âm thầm chia sẻ cho nhau những cay cú tích tụ trong người cả tuần nay.
Nhà đã loạn nay càng thêm loạn.
Linh DJ thường xuyên ngủ ngoài,chị ta định cư lâu dài hẳn với tên ca sĩ tóc vàng.
Sami,Ngọc Dao Lam bắt tay nhau thực hiện kế hoạch tuyển chọn chồng.
Nhìn đám bạn vào sinh ra tử đều có người thương,2 cô nàng này nhất quyết không chịu ngồi im.
Và một khi đã ra tay,hai hot girl hứa hẹn sẽ khuấy động cả Sài Thành !
Ngọc Dao Lam là 1 trong những kiều nữ Đà Lạt hiếm hoi thành danh trên đất Sài Thành.
Tên tuổi chị ta được giới dân chơi biết đến sau những màn thác loạn ở Đêm Màu Hồng và những trận ẩu đả động trời trong các quán bar.
Cho đến gần đây,danh tiếng kiều nữ Đà Lạt ngày càng nổi như cồn.
Chuyện là … hot girl bị tung ảnh khoả thân.
Trang web đầu tiên đăng tải hình ảnh là *******.us , rồi sau đó hàng loạt các trang web khác tranh nhau đưa tin.
Cư dân mạng bàn tán xôn xao về sự kiện này hàng tháng trời.
Còn nhân vật chính trong ảnh….dửng dưng nằm nhà lướt web.
“chắc chắn là lão già chơi mày đó Ngọc,lão trả mày thù cũ bên Singapore nên lôi bộ ảnh chụp mày ngoài biển đưa lên mạng.Khốn nạn thật ít hôm nữa mày kiếm lão tặng ngay 1 con dao lam đi ”-Thắm vừa ướm thử mấy bộ cánh trong tủ vừa nói.
“nhà mình phải tìm cách gì đó trả thù lão mới được,làm sao nuốt trôi nổi chuyện này”-tôi cũng bức xúc không kém.
Chị Ngọc duỗi người nằm thằng trên giường chúng tôi,ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím chiếc Macbook, không buồn trả lời lấy 1 câu .
Tôi và Thắm nhìn nhau , Thắm nói :
“này,mày tự kỉ rồi à?chiều nay bà Hồng yêu cầu họp gia đình đấy”
“biết rồi”
“biết rồi thì chuẩn bị thay đồ đi”
“ai cũng thấy tao trần truồng rồi thay đồ chó gì nữa ! ?”
Sặc. không uống ngụm nước nào nhưng tôi vẫn sặc.
“cưng thấy vui lắm à?”-sư tử cái nhìn tôi.
“làm gì có ạ,em chỉ bất ngờ thôi”
“nhân tiện mày có muốn lại đây xem bộ ảnh nghệ thuật của chị không?”
“à,cái đó…để sau đi ạ”
Thắm cầm nguyên cái váy quẳng vào người tôi , nói “em cấm anh không được mở máy tính táy máy mấy tấm hình của con Ngọc nghe”-chị quản lí tôi còn chặt chẽ hơn cả bố mẹ.
“mày càng cấm nó càng làm đấy,hê hê” – đột nhiên bà sư tử cái cười 1 tiếng ảo não,sau đó nằm ngửa người châm thuốc hút.
Điện thoại reo,điện thoại Ngọc Dao Lam 1 tuần nay liên tục đổ chuông.
“alo”
Chị Ngọc thở dài.
“biết rồi,tao có thấy”
“cũng bình thường,ôi dào,ngày trước múa thoát y cũng kém gì mấy tấm hình đó”
“ờ giỏi ,thì mày thông minh,mẹ chó ! tao đang muốn điên lên mấy ngày nay đây”
Ngọc Dao Lam lại thở dài,lâu nay chị vẫn giấu nhẹm tâm sự.
“tao không sợ dư luận,tao chỉ sợ sau này chả có thằng nào dám dòm”
Đột nhiên Ngọc Dao Lam ngồi bật dậy
“thật vậy á!???”
“mẹ kiếp,đúng là trong cái rủi có cái may,mà mày có chắc không?”
Hàng loạt những câu nói đầy kích động vang lên.
Tôi và Thắm nhìn nhau khó hiểu.
Chị Ngọc dập điện thoại,sau đó lao tới ôm chầm lấy Thắm la lớn “hahaha,con Ly Teen quận 7 vừa điện báo tin vui : sau vụ ảnh sex đó giá của tao cao hơn mày ạ,bây giờ tao đi 1 chai 5 xị hay 2 chai cũng đếch sợ mất khách,há há há ”
Câu nói của sư tử cái như 1 gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu tôi.
Đang ấm ức vì vụ lộ ảnh khoả thân cho cả thiên hạ cùng xem,Ngọc Dao Lam ngay lập tức lấy lại tinh thần vì 1 sự thật đơn giản – càng nổi tiếng giá càng tăng.
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao giới nghệ sĩ đánh bóng tên tuổi bằng cách tạo ra scandal.
“ừ ừ” Thắm bất ngờ “tao cũng thua cho mày luôn rồi đó,con quỷ cái!”
“tất nhiên,tất nhiên,quỷ cái của mày đây con. Giá của tao bây giờ cao nhất nhà đấy nhé,1 chai rưỡi,2 chai rưỡi,rồi 100$ , 1000$. Ôi tao sắp nổi hơn cả Ngọc Trinh ”-Ngọc Dao Lam ngửa mặt cười sướng khoái,sau đó còn leo tót lên giường tôi nhún nhảy.
“con mắm,mày cứ ở đó mà mơ mộng đi. Ê mà,chân mày có sạch không đấy? á á”
Trước khi chị Thắm kịp động thủ,Ngọc Dao Lam đã phóng vèo ra cửa.
“hahaha,5 phút nữa tao thay đồ xong ,cả nhà mình đi luôn”
Cánh cửa phòng đóng sập lại, chỉ còn tôi và Thắm bên trong .
Thắm nhìn tôi thâm thuý “anh có thấy không?bây giờ em mới nhận ra : mọi rắc rối dù lớn đến đâu rồi cũng sẽ có cách giải quyết”
Tôi gật đầu.
Công nhận,Thắm nói câu này quá chuẩn!
Càng ngày chị càng triết lí.
Vừa nghe những lời bình luận của bọn sinh viên,tôi la thầm – “bỏ mẹ rồi,không biết lại gặp phải chuyện gì nữa đây? ”
Mỗi lần gặp rắc rối tôi thường tìm đến văn phòng của giáo sư kinh tế học.
ở nơi quỷ quái này chỉ có ông ta là huynh đệ cùng hội cùng thuyền với tôi.
Khi đi qua hành lang vắng,bắt gặp 1 dáng người nhỏ nhắn đang tíu tít chuyện trò với cả đám nữ sinh váy áo sặc sỡ xung quanh, lòng tôi ấm lại với những cảm giác thân thuộc.
Quên mất,người con gái nhỏ nhắn kia cũng coi như là bạn tôi. Chúng tôi thường bất ngờ chạm mặt nhau trong những tình huống hài hước.
Tôi đặt cho bạn gái đó cái tên “Mi Dán”. Vì cặp mi của cô nàng là hàng giả cao cấp,cong vuốt và giống y như thật.
Thời buổi này mi giả được sử dụng rất phổ biến chứ ko riêng gì cô bạn tôi,nhưng vì mới gặp lần đầu đã ấn tượng ngay cặp mi,nên tôi cứ dùng mãi cái tên đó.
Mi Dán dẫn đầu cả đám nữ sinh,cô nàng là một trong những sinh viên được nhiều người theo đuổi nhất ở trường Ngoại Thương.
Vừa nhìn thấy tôi đã hớn hở :
“ô lê, Bốn Mắt đi đâu thế?”
Chưa kịp trả lời đã nghe 1 câu khác “mặt mũi lấm lét thế kia,vừa trộm cái gì à”
Đám nữ sinh phía sau che miệng rúc rích cười. tôi đến ngây ngô trước ánh mắt soi mói của bọn họ.
Ôi,hôm nay trông tôi tếu lắm sao?
Tiện đường đi cùng với Mi Dán,tôi khe khẽ hỏi cô nàng
“ này bạn,trông mình hôm nay lạ lắm à?”
“không,vẫn bình thường mà” – Mi Dán nheo mắt nhìn tôi từ đầu tới chân.
“thế sao mọi người ….”
Khi đem những chuyện ban sáng gặp phải kể lại với Mi Dán,cô nàng cười khúc khích
“bọn tọc mạch ấy mà,ông cụ Bốn Mắt lo xá quá”
Khuôn mặt tôi non choẹt nhưng cô nàng vẫn cứ thích gọi tôi là “ông cụ” .
“mà cũng có thể bọn nó có lí do đấy?”- Mi Dán nheo mắt cười .
“lí do gì cơ?”
“thì ai mà biết,nhưng sau này sẽ biết,có điều ông cụ có hỏi chúng nó cũng chẳng đứa nào thèm hé răng đâu”
“hả?” – cái mặt tôi ngố không thể tả.
“haha,nhìn lại bạn đi kìa”-Mi Dán để lại mấy tiếng cười trong veo rồi chào tạm biệt vào lớp học.
Vào nhà vệ sinh tôi ngắm mình từ đầu tới chân,vẫn không phát hiện điểm gì khác thường. Quái lạ!
Lần đầu tiên tôi gặp Mi Dán là ngày thi đại học.
Chuyện thi cử quan trọng cả đời người nên mặt mũi ai cũng phờ phạc,chỉ có cô nàng vẫn tươi xinh như hoa nở.
Mi Dán ngồi trên ghế đá trong sân,xung quanh là 1 dàn mĩ nữ hộ tống.
Hỏi ra mới biết,bố của cô là 1 ông sếp lớn trên bộ,còn gia đình họ hàng toàn là doanh nhân thành đạt.
“hèn chi mà lắm kẻ bu theo”-tôi lè lưỡi.
Đến khi chuông reo báo hiệu đến giờ tập trung trước cửa phòng thi.
Tôi ngẫu nhiên đi ngay sau lưng nhóm của Mi Dán,bước trên cầu thang hẹp,họ hồn nhiên đùa giỡn va cả vào tôi,rồi nói những lời xin lỗi hời hợt.
“mẹ kiếp” từ ngày trở thành thành viên chính thức của gia đình đĩ điếm,tôi cóc ngán con quỷ nào. Bọn nữ sinh vô ý vô tứ này lại càng không để vào mắt.
Thế là tôi mắng : “không có mắt à?”
“đi thi hay đi đú đởn thế”
“con gái con đứa”
Vừa mới bước vào ngày thi đầu tiên đã đôi co 1 trận ầm trời với đám nữ sinh con ông cháu cha,rắc rối nối tiếp rắc rối,mọi mâu thuẫn chỉ chấm dứt khi Mi Dán lên tiếng can thiệp.
Tôi và đám quỷ cái “từ biệt” nhau bằng những câu chửi thầm.
Về sau,khi ôn lại chuyện xưa,Mi Dán nói “cái mỏ ông cụ của con cằn nhằn ghê gớm phải biết,y hệt như bà ngoại con ở nhà”
“cho nên mới gọi mình là ông cụ đó hả?”
“hì hì thì ấn tượng đầu tiên mà”
Hay thật! qua ấn tượng đầu tiên,tôi gọi cô nàng là Mi Dán,còn cô nàng gọi tôi là “ông cụ”.
“vậy đó là ấn tượng xấu rồi”-tôi nói.
“ơ,sao lại xấu?”
“chẳng phải con gái chúa ghét con trai nhiều chuyện sao?”
“haha,còn tuỳ,nhưng mà như thế không phải là nhiều chuyện đâu,đúng là ông cụ non”
“đừng có gọi ông cụ nữa”
“thích thế đấy,ông cụ non”
Mi Dán và tôi say sưa tranh cãi về vấn đề “cụ non-không phải cụ non”.
Sau đó cô nàng nói “đùa chút cho vui thôi,lần đầu tiên mình thấy có người dám tranh cãi với cả đám bà chằn đó đấy”
“thật à?”
“thật,cho nên sau đó mình mới tò mò đi theo xem mặt mũi thế nào”-Mi Dán lè lưỡi nháy mắt.
Tôi vội lục lại kí ức .
Đúng là hôm đó khi đến giờ tập trung,tôi liền chạy vào nhà vệ sinh cho…bớt căng thẳng.
Cô gái xinh xắn có cặp mi giả cong vuốt sải bước song song với tôi trên hành lang.
Cô ta vừa đi vừa huýt sáo véo von,điệu bộ thản nhiên hệt như là cô chủ của cả trường.
Mi Dán bước vào vệ sinh nữ,tôi chui ngay vào vệ sinh nam.
Lúc đó cũng không để ý lắm . Chỉ nghĩ trong đầu “cái con bé ban nãy giải cứu mình trông tươi tắn thế hoá ra cũng đang…khó ở”
“không ngờ trong mắt cô này mình là người hùng,hay cái gì đó tương tự vậy”-tôi nghĩ thầm.
Đột nhiên nhớ đến 1 chuyện,Tôi liền cảnh tỉnh Mi Dán “đám quỷ quái đó bám đuôi bạn chắc chẳng phải hạng tử tế gì đâu”
Trong đầu tôi là hình ảnh 1 ngày nào đó Mi Dán không còn địa vị xã hội nữa,cô lập tức bị đám bạn tẩy chay.
“sao thế?lo lắng à?”-Mi Dán nhìn tôi.
“bạn bè,không lo sao được”
“là bạn bè à?”
“sao?”- tôi chưng hửng . chắc cô nàng kiêu kì này không coi tôi là ban đâu,nhiều lắm thì giống như cái kiểu “bạn xã giao” của Thắm.
“ừ,mình là bạn bè” – Mi Dán tươi cười-“thật ra đám bạn hay chơi với mình chẳng qua cũng chỉ vì mình là con của bố. bọn họ tiếp cận mình để cầu thân đó thôi”
Thì ra Mi Dán cũng hiểu rõ chuyện này.
Có lẽ vì mọi người xung quanh đều đến với cô để xum xoe nịnh nọt nên Mi Dán đã chán ngấy lũ người đó.
“nhưng kể cũng lạ”-tôi hỏi “đã biết bọn nó không phải người tử tế,sao bạn còn giao du với chúng?”- vấn đề này tôi cũng không thể hiểu nổi.
Mi Dán nhún vai “đơn giản thôi,vì cảm giác làm công chúa cũng tuyệt vời,cứ coi như bọn cơ hội đó như người hầu xung quanh là xong,vả lại,một người nổi tiếng cũng cần có fan hâm mộ đúng không nào?”- giọng điệu cô nàng đầy cao ngạo.
Tôi nghĩ thầm “công chúa kiêu kỳ vẫn là công chúa kiêu kỳ”
“haha,nhưng mình đặc cách cho bạn làm đại diện của người nổi tiếng đấy,thích không ?hoặc làm quản gia cho công chúa nhé”- Mi Dán đùa.
Từ cái mặt cô nàng cho đến lời ăn tiếng nói đều có điểm gì đó bất thường khiến tôi nghi ngờ.
“này,sao ngây ra thế?”- đột nhiên cô nàng vỗ vai tôi-“ngồi đây nhắc tới chuyện thi cử mới nhớ tới ân tình của ông cụ hôm đó,haizzz” – nói rồi liền thở dài.
2 ngày thi liên tiếp,tôi thi cùng phòng với Mi Dán,chỗ ngồi cũng không cách xa nhau mấy. vì vậy chúng tôi thường xi nhan trao đổi bài.
Đại học coi thi rất ghắt,nhưng đôi khi vẫn có vài câu trót lọt.
Sau chuyện đó,chúng tôi tạm được coi là quen biết.
Ngày nào cũng gặp nhau trên hành lang,trên sân trường,trong giảng đường,và cả trong thư viện nữa.Tôi và Mi Dán dần đi đến cái gọi là “tình bạn”.
Nhờ có Mi Dán,tôi không còn chán ghét trường học như trước .
Thay vào đó là những cảm giác quen thuộc và 1 chút thách thức thú vị.
“đám sinh viên lắm chuyện,chúng mày cứ chờ đấy!”
Thắm mãn nguyện,tôi cũng hạnh phúc không kém.
Để hâm nóng tình cảm,chúng tôi thường xuyên ra ngoài hẹn hò cùng nhau.
Sami và Ngọc Dao Lam ức ra mặt.
Sami nói “trai theo tao có mà đầy,cơ mà tiêu chuẩn tao cao,đếch thèm thằng nào thôi”
Ngọc Dao Lam vội vàng hùa theo “trai đối với chị em mình chỉ như bèo nước gặp nhau,1 đêm qua đi rồi thôi,việc đếch gì cứ phải ở với 1 thằng cho nó mệt.”
“đúng đúng,tao là tao chúa ghét cái kiểu dây dưa phiền phức của đàn ông. Bọn nó chẳng có điểm nào tốt đẹp cả”
“nói tóm lại là : chỉ có phụ nữ mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau”
Sami hô : “chí lí,làm 1 li!”
Ngọc Dao Lam : “làm 1 li”
2 bà chị ngồi trên lan can say sưa,miệng thì thao thao bất tuyệt cái gọi là “chính sách ở giá của những cô nàng cao giá”,nhưng trong mắt ánh lên những tia không cam chịu.
Mặc kệ dư luận ở nhà,tôi và Thắm vẫn bên nhau hưởng thụ “lạc thú trần gian” – theo cách gọi của Thắm đó là mua sắm.
Vì đi đến đâu,người ta cũng nghĩ chúng tôi là chị em,nên Thắm quyết tâm thay đổi vẻ ngoài. Chị ra sức chọn lựa những bộ quần áo trẻ trung,tươi tắn.
Nhìn Thắm bỗng nhiên đơn giản,thánh thiện đến lạ kì,tôi chợt nhớ ra bao lâu nay chị vẫn là người vì tôi nhiều nhất.
“đừng nói là việc nhỏ nhặt như thay đổi cách ăn mặc cho phù hợp với anh,kể cả có bắt em phải hi sinh điều gì đó,em cũng sẽ không đắn đo suy nghĩ đâu!”- âu yếm nhau trong khu thử đồ,đôi môi hồng để lại cho tôi câu nói nặng bằng non.
Chờ chị thử xong vài bộ quần áo,tôi nhẹ giọng “em nghĩ sai rồi”
“nghĩ sai gì cơ?”
“đề có được hạnh phúc trọn vẹn , chỉ 1 người hi sinh chưa đủ,mà phải là 2 người cùng đồng tâm chia sẻ”.
Nói đoạn,tôi nhanh tay lựa cho chị bộ váy áo gợi cảm đã ngắm sẵn từ trước
“anh vẫn yêu em trong hình hài như thế này hơn”
“cưng ngốc lắm”
Tôi nháy mắt,không đáp lời.
Thắm nhìn bộ váy da báo xẻ đùi trên tay,đôi mắt chị tức thì chuyển sang ngắm nghía tôi từ đầu tới chân.
“anh nói hạnh phúc là khi hai người cùng chia sẻ mọi thứ với nhau đúng không ?vậy thì anh và em sẽ lập thời gian biểu,ngày nào ăn bận theo kiểu nào,chẳng hạn như 2,4,6 cầu kì kiểu cách còn 3,5,7 đơn giản nhẹ nhàng. Duyệt không chồng em?”
“duyệt”
Thế là Thắm ra sức lựa cho tôi những bộ đồ lịch lãm sang trọng nhất.
Khoác trên mình những bộ cánh đó,tôi cảm thấy mình như 1 quý ông Tây Âu vừa từ trong tiểu thuyết bước ra.
“hà hà,nhìn thế này vẫn đẹp,vẫn trẻ chán,nhưng anh hợp hơn với em rồi đó”-Thắm tự hào nói,tay chỉnh lại cổ áo cho tôi.
Nhìn đôi môi đỏ mọng,vành môi cong cong,tôi chỉ muốn cắn ngay 1 phát.
Các cô nhân viên trông thấy chúng tôi khoác tay nhau dạo vòng quanh,ai ai cũng xì xào bàn tán.
Đồ cho chị,đồ cho tôi,giỏ này , túi kia, anh tài xế taxi thấy mà trợn mắt.
Kế tiếp sau quần áo là tóc tai,trong ngày hôm đó,tôi và chị làm gấp 2 quả đầu mới toanh.
Đứng trước gương ngắm nghía kĩ càng,tôi hài lòng gật đầu.
Chị Thắm nhìn tôi,rồi lại nhìn chính chị trong gương,đoạn nháy mắt trái, búng ngón trỏ kêu “pằng ! ”.
Vậy là bước đầu cho 1 ngày trong mơ thành công tốt đẹp.
Thời điểm hẹn hò tuyệt vời nhất trong ngày là sau 10 giờ đêm.
Chúng tôi đặc biệt ưa thích dùng bữa tối trong những nhà hàng lãng mạn.
Thắm nói chị thích ánh nến lung linh.
Tôi thoả mong muốn của chị.
Trên tầng thượng New World,chúng tôi ăn tối trong đèn nến mông lung và tiếng nhạc dịu nhẹ.
Còn nhớ ngày trước Thắm từng ngỏ lời mời tôi đến đây,nhưng lúc ấy nỗi mặc cảm trong tôi đã không cho phép.
Còn giờ đây ? tôi và Thắm tuy hai mà một.
Từ độ cao này nhìn xuống thành phố sáng đèn,xe cộ ngược xuôi,con người có cảm giác như bản thân là chúa tể của thế gian.
Nhà hàng nằm ở 1 nơi đắc đạo,vì thế cái giá phải trả không hề nhỏ.
Thấy tôi bận tâm,Thắm cười xoà “ôi dào,cưng lo gì chứ,em trả được mà”
“không phải,đây mới chính thức là hẹn hò,anh phải là người thanh toán”
Thắm gạt đi ngay tức thì “sinh viên làm gì có tiền”
“vậy mà đủ đấy vợ yêu”.
Tiền bố mẹ gửi tiêu vặt và tiền thuê nhà vẫn còn đây,tôi không ngại chi trả cho những bữa tối như thế này.
Ý tôi đã quyết,Thắm đành phải tuân theo.
Ăn tối xong,Thắm dẫn tôi đến 1 góc café bệt bên hông nhà thờ Đức Bà.
Ban đêm nơi này người đông lúc nhúc,khách đến đây thuộc đủ mọi thành phần.
Thắm nói “ngày xưa những lúc đợi ca,em và mấy đứa thường ngồi ngoài này nuốt vội mấy ổ bánh mì ”
“nơi này á?”- tôi ngạc nhiên.
Thắm gật đầu –“có khi đang ngồi nhâm nhi thì công an phường tới dẹp,chỉ kịp chụp lấy ổ bánh,li café uống dở chưa kịp tính tiền cũng phải bỏ lại, mạnh ai nấy chạy”- nói đến đây chị cười khúc khích.
“nhưng mà thời gian trôi qua đã lâu,nơi này không còn như ngaỳ trước nữa”
Ngồi trên vỉa hè,dưới những hàng cây rì rào,chúng tôi im lặng thưởng thức li café đen đá.
Vị đắng của café làm tôi liên tưởng tới vị đắng của cuộc đời THắm.
Ngày chị lăn lộn kiếm ăn trên đất Sài Thành chắc tôi chỉ mới vừa…dậy thì.
Đêm ấy trở về,Thắm ôm tôi sung sướng chìm vào giấc ngủ.
“cảm ơn anh đã cho em một buổi tối tuyệt vời”.
Mi Dán hẹn tôi tới 1 quán kem rất đẹp.
Ăn kem,cô nàng vừa ăn vừa tủm tỉm cười.
Tôi thấy lạ bèn hỏi “sao bạn cứ cười suốt từ đầu đến giờ thế”
“hihi”- Mi Dán tiếp tục ăn không trả lời.
“này”
“gì?”
“mình đang hỏi bạn đấy”
“thì người ta đang vui”
“được học bổng à?” –tôi tò mò.
“không”
“vậy là có ngừơi thân ở xa mới về rồi”
“cũng không phải”-Mi Dán lắc đầu.
“chà…” – “à,chắc hôm nay là 1 trong những ngày hiếm hoi không có đám nữ quái kia bám đuôi bạn”
“hahaha”- lần này thì Mi Dán cười khoái chí.
“đúng không?đúng không?”
“đúng đúng”-cô nàng gật đầu lia lịa “gần đúng”
Tôi chưng hửng - “tức là sao?”
“thì người ta vui vì hôm nay là 1 ngày bình thường trong 1 đêm đặc biệt,cứ biết vậy đi”
“1 ngày bình thường trong 1 đêm đặc biệt?” – đó là câu nói tối nghĩa nhất mà tôi từng nghe.
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện phím.
Mi Dán hỏi tôi “từ chiều đến giờ bạn có làm gì không?”
“mình đi với gia đình”
“mình cũng thế” – Mi Dán cười toe toét.
“gia đình của mình không giống gia đình của bạn đâu bạn ơi”- tôi nghĩ thầm.
“mà bạn ở nhà bà con,hay nhà trọ?”-công chúa hỏi.
“nhà trọ”
“ở chỗ nào thế?vào chơi được không?”-Mi Dán nháy mắt với tôi.
Một sự nguy hiểm đè nặng trong lòng.
“không được”
“hả?sao thế?”
“nói là phòng trọ nhưng chị chủ nhà là bà con với mình,khó tính cực kì,bạn bè gì cũng không đựơc dẫn về nhà đâu,nhất là con gái.”
Mi Dán không nói thêm tiếng nào,cô nàng cắm cúi vào ly kém với vẻ bực dọc.
Lát sau mới gằn giọng:
“ở cáí nhà quỷ gì mà….điêu linh,phong kiến,chuyên chế..” giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn nghe rất rõ.
Tôi cười không thành tiếng.
Nếu cô công chúa kênh kiệu mò đến nhà Thắm, chắc chắn chúng tôi sẽ bị chôn sống cùng nhau.
Đột nhiên,như nghĩ đến chuyện gì,Mi Dán ngẩng mặt nhìn tôi :
“phải rồi,sao bạn lại quen chị Nhi năm 4 nhỉ?”-nàng hỏi.
“Nhi nào cơ?” – tôi tảng lơ – “à cái chị Yến Nhi tướng nhỏ nhỏ con đó đúng không?bạn của chị mình ấy mà”
“chị bạn học ở đâu?”
“ra trường rồi”
“a! vậy đang làm ở đâu?”- Mi Dán bật giọng hỏi.
“đang làm trên Đà Lạt” – tôi lấp liếm,thực chất tôi chẳng có bà chị nào cả. tôi là con một trong nhà mà.
“chán nhỉ,cứ tưởng ở đây thì được đấy”
“sao thế?”
“thì mình có thể giúp cho chị bạn chút ít chứ sao”- công chúa kiêu kỳ nháy mắt tinh ranh.
Tôi quên mất gia đình cô nàng rất có thế lực.
Trò chuyện thêm 1 chốc nữa,bên ngoài cửa tiếng trống múa lân đánh tùng tùng gõ nhịp hối thúc.
Mi Dán la lên “tính tiền” rồi quay sang tôi “mau lên,ra ngoài kia coi đi”
Ba con lân màu đỏ - vàng – xanh,đang chụm đầu,lắc đuôi khi tôi và Mi Dán bước ra cửa
Người đi đường xúm lại xem cuộc vui.
Ba ông địa theo lân hết sức háo sắc. cứ chỗ nào có mấy em xinh tươi là chú ta nhảy vào phe phẩy quạt.
Mi Dán hét ầm lên khi 1 ông địa sáp vào dùng quạt vỗ mông nàng.
“hahaha”
“còn cười được hả?”- công chúa nhéo tôi 1 cái rõ đau.
“không phải ai cũng được ông địa vỗ mông đâu nghe”
Mi Dán đỏ mặt tía tai “thôi mình đi đi,chỗ này ồn quá”
“sao vậy? đang xem múa lân mà”
“không thích chen lấn”- Mi Dán bĩu môi.
“ài” tôi thở dài –“ cái tính kênh kiệu trỗi dậy rồi”
Ngồi trên quán café cao tầng bên kia đường,chúng tôi bình thản ngắm nhìn dòng xe cộ đông đúc,đám đông đang tụ tập xem múa lân.
“Thành phố này lắm đoàn lân thật,ngồi 1 chút mà có tới hơn 10 đoàn diễu hành ngang qua.Con nào cũng to,con nào cũng đẹp.” – tôi trầm trồ thán phục.
“tất nhiên,sài gòn mà”
“bạn sinh ra và lớn lên tại đây à?quê gốc ở đâu?”
“cũng ở đây”
Mi Dán cúi mặt chun môi ngậm lấy ống hút.
Điệu bộ cử chỉ của cô nàng coi thật nhẹ nhàng,đúng là gia đình danh giá có khác.
Chắc vì thấy tôi đề cập đến quê quán nên Mi Dán hỏi lại tôi
“quê bạn ở đâu?”
“Đà Lạt”
“trên đó thì thích rồi,mát mẻ,trong lành,cảnh đẹp nữa”
“bạn đi Đà Lạt rồi à?”
“ ôi dào,hè nào chẳng lên đó nghỉ mát. Có khi buồn cũng lên ở 1 đêm rồi lại về”
Tôi nhủ thầm “đúng là con nhà giàu”
Trò chuyện linh tinh với Mi Dán,chúng tôi lại tiếp tục rời quán café để sang phố đi bộ.
Lúc này đã là nửa đêm.
“Mascara hai trăm chín chục nghìn” gọi cho tôi,không ngớt lời hỏi thăm.
Lòng tôi ấm lại vì những câu nói của Thắm.
Chị tin tưởng tôi hoàn toàn,còn tôi? Lại đi với 1 cô gái khác.
Nhưng dù sao tôi cũng ko cảm thấy tội lỗi. vì giữa tôi và Mi Dán trong sáng hơn cả thuỷ tinh.
(quả này phải xem lại)
Mi Dán thấy tôi cứ tủm tỉm cười sau khi nghe điện thoại,cô nàng bèn lân la dò hỏi
“này,ban nãy ai gọi thế?”
Tôi không chần chừ đáp luôn “chị mình”
“chị ấy chắc xinh lắm nhỉ?”-cô nàng nheo mắt.
“xinh lắm”
“vậy à”
Tôi tươi cười.
Bỗng nhiên công chúa kéo tay áo , rồi nhìn thẳng vào mắt tôi :
“chị ấy xinh bằng mình không?”
Quá bất ngờ trước hành động táo bạo này,tôi không biết phải phản ứng ra sao.
Trong 1 giây , 2 giây, rồi 3 ,4 giây mất cảm giác. Cuối cùng tôi cười trừ :
“làm sao so sánh kiểu ấy được chứ”
“con gái với con gái sao lại không được?”
“mỗi người 1 vẻ,mình không biết ai hơn ai đâu”
“thế à?” Mi Dán thôi tra tấn tôi bằng mắt,công chúa kiêu kỳ kéo tay tôi tiếp tục đi dọc theo con đường lớn.vừa đi vừa cười nói :
“bạn thử nói xem mỗi người 1 vẻ là như thế nào?tức là mình thế nào?chị bạn thế nào?”
Ôi, tôi đến khổ với nàng. Con gái hễ cứ động đến chuyện nhan sắc là nói không biết chán.
Trong đầu tôi đã nghĩ ra 1 “bài diễn thuyết” để rỉ rai công chúa.
“bạn trẻ trung,đáng yêu,hồn nhiên,nhí nhảnh..lại rất cá tính nữa. là mẫu con gái mà rất nhiều bạn nam ngưỡng mộ.”
“thật không?” – Mi Dán hớn hở.
“thật”
Cô nàng nheo nheo mắt nhìn tôi “rất nhiều bạn nam ngưỡng mộ,vậy trong đó có bạn không?”
“ơ…” tôi chết lặng.
“có hay không nào?”
“có..” tôi nghĩ trả lời “có” cũng chẳng ảnh hưởng gì. Không thể coi đây là lời yêu được.
Thế nhưng Mi Dán lại suy nghĩ khác tôi.
Cô nàng nhảy cẫng lên,rồi đột nhiên bá cổ thơm vào má tôi 1 cái.
Trước bàn dân thiên hạ,sự việc này dấy lên làn sóng bàn tán.
Rất nhiều người ồ lên rồi vỗ tay bồm bộp.
Những ánh mắt trầm trồ khiến công chúa thêm phần tự tin - đã chảnh nay càng thêm chảnh.
Gái Sài Gòn dạn dĩ,cá tính mạnh- ai đó nói không sai chút nào.
Đặc biệt là các nàng công chúa được nuông chiều từ trong trứng.
Tôi cứ thế mà bước đi trong ngượng ngùng.
Bỗng nhiên nghĩ đến Thắm,trong lòng tôi chứa đầy cảm giác tội lỗi và sợ hãi.
Mi Dán nắm chặt lấy tay tôi. Không biết làm thế nào,tôi đành ấp úng :
“giờ này trễ rồi,mình nghĩ chúng ta nên về thôi”
“hả?Sao lại về,còn chưa đi hết con đường mà”
“để hôm khác đi”
“không được,đêm trung thu mới có ý nghĩa,mình là con gái còn không sợ,bạn là nam mà ngại sao?”
“không phải,tại vì chỗ trọ không cho phép về khuya”
“trung thu mà,giờ này đã là 12 giờ,nếu đã cho đi đến 12 giờ thì phải cho đi tới sáng chứ”
Tôi không nói lại công chúa. Đành miễn cưỡng đi với nàng cho đến hết con đường.
Nhìn sang Mi Dán,thấy công chúa kiêu kỳ tràn ngập hạnh phúc. Trong lòng tôi than khổ.
“đi mau,đi mau lên,tối nay không có chỗ ngủ thì về chỗ mình ngủ ”-Mi Dán cười nói hả hê.
“ấy, không được đâu,để mình qua nhà thằng bạn là được rồi”
“haha,bạn đang nghĩ bậy đấy à?đầu óc gì mà đen tối,chỗ mình tức là khách sạn của chị mình ấy,cho bạn 1 phòng,còn mình về nhà”
“vậy mà làm hết hồn”
Con đường này rất dài,chúng tôi đi muốn mỏi cả chân.
Người đề xuất là Mi Dán,người bỏ cuộc đầu tiên cũng là Mi Dán.
Công chúa kiêu kỳ vừa đi được nửa tiếng đã đầu hàng hoàn toàn.
“thôi thôi,mệt lắm rồi,nghĩ tí đi”- Mi Dán dừng chân chống nạnh thở dốc.
“bạn mệt rồi đó,mình về thôi”
“ừ,thôi dừng cuộc chơi tại đây vậy”
Nghe câu đó khác gì được lệnh đặc xá? Tôi mừng còn hơn mở hội làng.
“này,bạn phải cõng mình”-Mi Dán nói- “con trai mà, phải ga lăng chứ”
“sặc,không phải chứ?”
“chứ gì nữa,mình không đi bộ thêm được nữa đâu. Bây giờ bạn phải cõng minh ra chỗ gần nhất có taxi”
Lệnh của công chúa ban ra,tôi không thể caĩ được.
Thế là đành bấm bụng để cô nàng trèo lên lưng.
“hây a…”
“oái,leo nhẹ nhẹ thôi”
“haha,yếu thế?”
“ai bảo?tại mình đang mệt,bạn nhảy kiểu đấy ngựa cũng phải gục nữa là”
Đi xuyên qua dòng người đông đúc,chúng tôi gây chú ý khá nhiều.
Tôi khổ sở cắm mặt xuống đất,nếu để ai đó trông thấy và chụp hình lại.
Ngày mai tôi sẽ xuống mồ.
Khoảnh khắc chúng tôi mò được tới chỗ taxi, phảng phất như là giây phút kì diệu nhất trong cuộc đời.