- Cảm ơn số phận đã mang anh đến bên em, như một món quà kỳ diệu...
Em thường nghĩ về những điều vẩn vơ trước mắt, thường ngồi nhìn vào một khoảng trời xanh to đùng trên sân thượng, lòng chợt nghĩ về ai đó rồi mỉm cười. Em không bắt trái tim đi lang thang để tìm niềm vui, em không bắt trái tim mình phải quên quá khứ, em chỉ thấy tim mình đã một phần lành lặn sau quá nhiều nỗi đau khi gặp một người...
Là anh...
Sáng nay ra phố thấy những gánh hoa đủ sắc màu, lòng khe khẽ hát những giai điệu bình yên, chợt mỉm cười vì thấy những cái ôm chặt thật chặt giữa gió trời luồn vào khăn len ấm. Nhớ một người…
Em thấy tim mình đã phần lành lặn sau quá nhiều nỗi đau khi gặp anh (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)
Đã bao nhiêu lần tự dặn với lòng mình sẽ không rung động nữa, nhưng lại luôn đợi chờ một lời động viên, đợi chờ những cái nắm tay còn ngại ngùng khi cùng đi xem phim… Cứ như luôn đợi chờ một bắt đầu.
Không còn những chiều thu bước lên những chiếc lá khô rạo rạc, thấy mọi thứ đều mong manh dễ vỡ, không còn ngân ngấn mắt khi thấy hạnh phúc cứ lần lượt trôi tuột qua tay, không còn những ngày ngồi sau xe anh chỉ muốn ôm thật chặt, nghe lòng mình rạo rực như buổi ban đầu…
Rồi chợt giật mình vì sợ lầm lỡ, sợ sẽ chọn sai, chợt giật mình nếu quá khứ lặp lại lần hai, sợ yêu thương quay đi không nói lời gì, rồi vội buông tay nhìn vào thinh lặng. Phải, quá khứ đã xa rồi…
Không phải lần đầu đến với tình yêu, không phải lần đầu ngượng ngùng đan tay mình vào tay ai đó, không phải lần đầu quàng tay qua cổ một chàng trai rồi kéo xuống đặt lên môi ấy nụ hôn ấm… nhưng chưa bao giờ em mong mọi thứ đừng thay đổi như thế này!